- Cái tên Robert Edward Lee cũng vậy. Tại sao tôi không bắt chước cái lối đặt tên như vậy kìa, đứa con đầu lòng của tôi sẽ tên là Bob Lee Wellburn.
Ren nhún vai cười to.
Sau khi đã thử lại nhạc cụ, cái nhạc sĩ chơi bài "ông lão Dan Tucker", Tommy quay lại Scarlett:
- Cô khiêu vũ không? Tôi thì không thể mời cô được, còn Hugh và Ren...
- Không cám ơn... tôi vẫn còn tang mẹ.
Scarlett đưa mắt tìm Frank Kennedy thì thấy y đang đứng gần bà Elsing. Nàng ra hiệu cho Frank lại gần.
- Tôi ngồi ở góc phòng đằng kia, ông tìm một ít món giải khát với đó, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Trong khi Frank hấp tấp đi ìấy rượu vang và bánh ngọt, Scarlett ngồi vào trong một lõm nhỏ của phòng khách cẩn thận xếp váy lại để giấu những vết dơ. Cảnh đông người, tiếng nhạc làm Scarlett quên hết những nhục nhã với Rhett ban sáng. Ngày mai nàng sẽ nghĩ tới thái độ của Rhett, nghĩ tới sự nhục nhã của mình. Ngày mai nàng sẽ tự hỏi xem đã chiếm được trái tim của Frank chưa.Nhưng đêm nay thì không. Đêm nay phải sống cho chính mình.
Được khiêu vũ trở lại thì thích quá nhưng dĩ nhiên ngồi với Flank trong một góc phòng hẻo lánh như thế này thì hữu ích hơn. Tiếng nhạc nghe mời mọc thật, Scarlett không ngớt nhịp chân theo tiếng gõ nhịp của lão Levi. Trên sàn nhảy hai hàng người khi thì hòa nhập vào nhau rồi lùi ra, lúc thì quay tròn rồi nắm tay nhau. Trông họ cũng như xưa nhưng ở họ lại có một cái gì khác ngày xưa. Tại sao? Có phải họ đã sống thêm vài tuổi rồi? Không, có một cái gì khác hơn mãnh lực của thời gian. Bọn họ, thế giới của họ đã mất đi một cái gì đó. Năm năm trước, họ sống trong một thế giới đầy an nhàn tươi đẹp. Bây giờ thế giới đó không còn nữa, những rung động, những ý nghĩa, những nét đáng yêu của nếp sống xưa cũ đã mất cả rồi.
Scarlett biết chính mình cũng đã biến đổi, nhưng không phải người rồi chợt cảm thấy mình như một người lạ lạc lõng tới đây.nàng thấy mình lạc lõng như vừa đến từ một thế giới khác. Và rồi nàng nhớ lại, đó cũng là cái cảm nghĩ thường có mỗi khi gần gũi với Ashley và những người cùng bản chất với chàng, Scarlett nhận thấy không thể nào hiểu được họ. Thế giới xa xưa của họ đã thay đổi, nhưng bề ngoài của họ không thay đổi, vì đó là những gì họ còn giữ lại được. Họ vẫn bám víu chặt chẽ vào những gì họ yêu mến nhất của ngày xưa, những cử chỉ uể oải, thanh lịch và vượt lên trên hết là ý thức bảo vệ phụ nữ của nam giới.
Scarlett cũng biết mình thay đổi nhiều. Nếu không, nàng không thể làm được những chuyện nàng đã làm từ ngày rời Atlanta chạy nạn. Nếu không, nàng không thể trù liệu được một kế hoạch vô vọng như ngày hôm qua: Tuy nhiên nàng vẫn thấy mình khác họ, nhưng tới bây giờ nàng vẫn không thể hiểu tại sao có sự khác biệt đó. Có lẽ vì nàng có thể làm được những chuyện mà họ thà chết chứ không làm. Có lẽ vì họ đã mất hy vọng nhưng vẫn cố mỉm cười, vẫn lễ phép trước cuộc đời, còn Scarlett thì không. Nàng không thể làm ngơ trước cuộc đời. Nàng phải sống và cuộc sống thì lại quá tàn nhẫn với nàng, chứa đựng quá nhiều bất trắc cho nên dầu muốn gượng cười với nó nàng cũng không làm được. Nhìn thái độ dịu dàng can đảm hoặc kiêu hãnh của bạn bè nàng thấy nó chẳng nói lên một ý nghĩa nào cả. Đối với nàng, họ chỉ là những người ngoan cố, không chịu nhìn thẳng vào sự thật. Nhìn những người đang quay cuồng trên sàn khiêu vũ, Scarlett tự hỏi không biết cuộc đời có đẩy họ vào đường cùng như nàng không, những người yêu đã chết, những người không tàn phế, đám con cái đói khát, ruộng đất bị xâu xé, nhà cửa thuộc về người lạ. Dĩ nhiên là họ cũng đang khốn đốn như nàng! Scarlett biết rõ hoàn cảnh của họ, sự khánh tận, khốn khổ của họ cũng là của nàng, vấn đề của họ cũng là vấn đề của nàng. Nhưng họ lại phản ứng khác hẳn nàng. Những khuôn mặt hiện diện trong phòng này đêm nay không còn là những bộ mặt thật nữa, đó là những cái mặt nạ, những cái mặt nạ hoàn hảo.