"Đối với tôi, không phải quân Yankees đã thắng các ông chúng ta mà là thứ ở trong bụng. Các ông không đánh nhau được khi nào bụng các ông biến thành nước".
Đối với tất cả mọi người, bà Má đều cho uống thứ thuốc đắng của bà, không cần hỏi bệnh trạng ra sao...Bà Má cũng không dàn xếp vấn đề "cứ trú". Không một người lính nào đầy rận được bước vào Tara. Bà dắt mọi người đến đằng sau một bụi rậm, bắt họ cởi quần áo ra, cho họ một chậu nước, một miếng xà phòng bằng bột tạt để họ kỳ cọ và đưa cho họ một cái mền lông hoặc một cái chăn để tạm che thân khi đợi bà cho quần áo của họ vào nồi luộc. Mặc cho các thiếu phụ trong nhà bảo bà làm thế là "xỉ nhục người lính", bà Má phản kháng lại là bản thân các cô sẽ bị nhục nhã hơn nếu phát hiện trên người có một con rận.
Hàng ngày, mỗi khi có đợt lính mới đến, bà Má rất bực mình vì họ được phép vào trong các phòng ngủ. Bà chỉ sợ có một con rận xổng ra nhà. Không bàn cãi, Scarlett biến phòng khách lớn thành phòng ngủ trải thảm đỏ. Bà Má kêu trời và tuyên bố là để những người lính nằm ngủ trên tấm thảm của bà Ellen là một vấn đề phạm thánh nhưng Scarlett không chịu. Cần phải để cho những người đàn ông ngủ được tương đối. Thế rồi, mấy tháng sau khi đầu hàng, tấm thảm nhung dầy và mịn bắt đầu có dấu hiệu rã rời ở những chỗ mà người vô ý thức đã chùi gót chân và giầy bốt có đinh thúc ngựa của họ vào. Và cuối cùng, người ta trông thấy chỉ còn trơ những dây xù xì.
Cứ mỗi người lính tới, Scarlett và Mélanie lại hỏi thăm tin tức về Ashley, còn Suellen, cô tỏ vẻ bẽn lẽn hỏi về số phận của Kennedy. Nhưng không một người lính nào nghe họ nói vả lại mọi người có vẻ không muốn nói đến những người vắng mặt. Còn được sống đã là hạnh phúc lắm rồi và không ai muốn nghĩ đến hàng nghìn chiến sĩ của họ đã bị chôn trong những nấm mộ chung.Cứ mỗi người lính đi qua, cả nhà lại xúm lại tìm mọi cách để động viên Mélanie. Tất nhiên Ashley không bị chết trong tù, vì trường hợp ấy người ta nhất định sẽ nhận được một bức thư của ông cố đạo Yankees nào đó. Chàng sắp về, nhưng vì nơi chàng bị giam quá xa Tara. Nếu có đường sắt cũng đã phải mất nhiều ngày, và nếu Ashley phải đi bộ như những người lính này... Tại sao chàng không viết thư? Thì ai còn lạ gì tình hình bưu cục bây giờ hoạt động ra sao... Nhưng giả sử... giả sử chàng chết trên dọc đường trở về? Mélanie ạ, chắc chắn chúng ta sẽ được một người phụ nữ Yankees báo tin... Phụ nữ Yankees... thì cũng phải có những người tốt chứ. Chúa tạo ra một quốc gia không thể không có trong đó những tâm hồn nhân đức. Scarlett, chị còn nhớ chứ, chúng ta đã gặp một phụ nữ Yankees rất tốt ở Saratoga lần trước... Chị Scarlett kể cho em nghe đi.