Thấy Ashley ăn mặc rách rưới, Scarlett cảm thấy căm thù số phận. Ashley rách rưới, lao động như một đầy tớ, chàng Ashley đẹp trai của cô lúc nào cũng hoàn hảo, như thế kia là quá lắm đối với cô. Bàn tay chàng không phải để lao động, thân người chàng chỉ để mặc len dạ và vải mịn. Thượng đế đã tạo chàng ra để sống một cuộc sống xa hoa trong một nhà giàu, để giao dịch với những người sang trọng, để chơi đàn piano và để viết về những bài hát có âm thanh cao đẹp mà không muốn nói lên gì cả. Chàng chẳng làm sao khi nhìn thấy chính con trai mình mặc đồ lố lăng cắt từ những cái váy hoặc túi cũ ra, và các em gái chàng đi chơi trong những bộ quần áo cũ lộn lại. Chàng cũng chẳng làm sao thấy Will lao động vất vả hơn bất kỳ một nông dân nào. Nhưng Ashley không thế nữa. Chàng quá đặc biệt để chịu đựng tất cả những nỗi cơ cực ấy, và Scarlett vì thế mà càng quý chàng gấp bội. Cô còn muốn bản thân cô cầm lấy cái rìu còn hơn là trông thấy chàng làm việc ấy.
Lúc Scarlett tới gần, Ashley nói:
- Người ta nói là ông Abe Lincoln cũng bắt đầu bằng đẽo những cái cọc. Vậy cô thử nghĩ xem tôi sẽ đạt được tới đỉnh cao nào?
Scarlett chau mày lại, chàng bao giờ cũng dùng cái giọng bỡn cợt ấy mỗi khi chàng nói đến những nỗi thống khổ mà người ta phải chịu đựng ở Tara. Trái lại, đối với cô, đó là những vấn đề sống còn, và đôi khi những câu nhận xét của Ashley còn làm cho cô lộn tiết.
Không cần mào đầu, cô báo luôn với Ashley về tin tức mà Will vừa cho cô hay. Cô diễn giải khô khan, một cách vắn tắt và càng nói ra cô càng cảm thấy dễ chịu hơn. Chắc chắn là Ashley sẽ cho cô những lời khuyên nhủ có ích. Chàng chẳng nói gì nhưng nhận thấy cô rùng mình, chàng lấy cái áo vét quàng lên vai cô. Cuối cùng cô nói:
- Hình như anh có vẻ chẳng biết tìm số tiền đó ở đâu?
- Phải. Biết tìm ở đâu?
- Ðó là điều em cần biết, cô đáp khó chịu. Ngay cả Ashley cũng không biết làm thế nào. Tại sao chàng không biết cổ vũ cô?
Chàng mỉm cười và nói:
- Từ mấy tháng tôi trở về đây, tôi chỉ nghe nói đến có mỗi một người có tiền. Ðó là Rhett Butler.