- Ðầu phiếu, Scarlett kêu lên. Ðầu phiếu thì đóng vai trò gì trong tất cả việc này hả Will? Chúng ta đang nói đến thuế má... Will, tất cả mọi người đều biết Tara là một đồn điền màu mỡ. Chúng ta có thể đem cầm để lấy tiền đóng thuế.
- Thưa chị Scarlett, chị không điên mà đôi khi chị nói làm người ta tưởng chị điên. Ai có tiền cho chị vay? Ai? Ngoài bọn Carpetbaggers. Chính chúng muốn cái đồn điền này.
- Will, tôi còn đôi hoa tai đính kim cương lấy của tên Yankees. Chúng ta có thể đem bán.
- Nhưng thưa chị, chị có biết ai ở đây có khá tiền để mua đôi hoa tai kim cương này một khi họ chẳng có tiền để mua thịt? Hãy dẹp những chuyện vặt vãnh ấy lại. Vả lại nếu chị bán được mười đô vàng, tôi xin thề với chị món tiền đó là cả một gia tài của những người ở đây.
Họ im lặng và Scarlett có cảm tưởng là đầu mình bị vấp vào một bức tường đá. Trong năm vừa qua, cô đã bị vấp biết bao lần rồi.
- Chúng ta làm thế nào hả chị Scarlett?
- Tôi chẳng biết gì cả - cô trả lời giọng chán ngán. Cô đột nhiên cảm thấy kiệt quệ. Làm việc, vùng vẫy, tiêu hao sức khoẻ để làm gì. Cô thấy hình như sự thất bại đang đón chờ cô ở khắp mọi cuộc đấu tranh để khinh miệt cô. Tôi chẳng còn biết làm gì cả, cô nhắc lại, nhưng đừng có nói với ba tôi, sợ lại xảy ra cái gì chăng.
- Tôi sẽ không nói đâu.
- Anh đã nói với ai chưa?
- Chưa, tôi đến thẳng đây, trực tiếp nói với chị.
"Phải, cô nghĩ bụng, tất cả mọi người đều đến trực tiếp báo cho ta những tin chẳng lành" và cô bắt đầu thấy đủ rồi.
- Anh Ashley đâu? Anh ấy có thể có những ý kiến hay.
Will nhìn cô, và cũng như ngày Ashley trở về, Scarlett đọc thấy trong mắt anh, anh hiểu hết.
- Anh ấy ở trong vườn rau đang đẵn những cái cọc, tôi nghe tiếng rìu lúc tôi dắt ngựa vào chuồng. Nhưng anh ấy làm gì có nhiều tiền hơn tôi và chị?
- Nhưng nếu tôi muốn nói chuyện với anh ấy thì tôi có quyền, phải không nào? Scarlett nói và đứng lên tuột bỏ cái phủ chân ra.
Will không khó chịu và tiếp tục bình tĩnh xoa hai bàn tay trước ngọn lửa.
- Chị Scarlett, chị cần phải quàng khăn, ở ngoài buốt lắm.
Tuy vậy, cô đi ra ngoài không khăn vì khăn của cô để trên gác mà cô thì đang muốn tâm sự nỗi lo âu của mình với Ashley.
Ðược gặp chàng một mình thì hay quá. Kể từ khi chàng về, cô chưa có lúc nào được nói chuyện riêng với chàng. Lúc nào cũng có người xung quanh chàng. Mélanie không rời chàng ra một bước và lúc nào cũng nắm lấy cánh tay chồng để được an tâm là chồng có ở đây. Nhìn thấy cử chỉ chiếm hữu đầy sung sướng ấy, trong lòng Scarlett thức dậy tất cả sự ghen tuông và thù oán đã dịu đi trong những tháng mà cô tưởng Ashley đã chết. Bây giờ cô cương quyết gặp chàng một mình và lần này thì không để ai quấy nhiễu.
Scarlett đi qua vườn rau có những cành lá xơ xác, cỏ ẩm và chân cô thấm ướt. Cô nghe thấy Ashley chặt đống gỗ kéo ở đầm lầy về thay lại hàng rào mà quân Yankees đã phá làm củi đốt, một công việc lâu dài và nặng nhọc. "Tất cả đều là công việc lâu dài và nặng nhọc", Scarlett nghĩ thầm trong lòng chán nản và cô đã chán cuộc sống này, nó làm cô ngao ngán và thù ghét. Nếu Ashley là chồng cô, thật khoan khoái biết bao được đến tựa đầu lên vai chàng để khóc và để trút vào chàng tất cả những gánh nặng của cô và mặc chàng giải quyết một mình.