Mammy khịt mũi:
- Toàn là tụi mọi nhà quê sút chuồng. Cả đời chúng có bao giờ thấy rõ một chiếc xe nào đâu. Coi cái mặt trơ trẽn của bọn chúng mà phát ghét.
Bọn chúng trơ trẽn thật, Scarlett đồng ý với Mammy. Vì bọn chúng đang giương mắt nhìn nàng chòng chọc, nhưng nàng lại quên chúng ngay trước những bộ quân phục xanh. Thành phố đông nghẹt lính Yankee, kẻ đi ngựa, người đi bộ, đi xe nhà binh, kẻ thả rều ngắm phố hoặc từ trong quán rượu lảo đảo bước ra.
- Mau lên Mammy, tránh cái đám người này cho rảnh mắt.
- Chắt tôi phải đá vào đít lũ mọi đen này để lấy lối đi.
Mammy vừa bực tức nói vừa dùng cánh tay đập mạnh vào gã da đen đang thả rề trước mặt bà làm hắn nhảy vội sang một bên.
- Tôi không ưa cái thành phố này chút nào, cô Scarlett. Toàn là quân Yankee và lũ mọi giải phóng. Nếu không như vậy, nó sẽ đẹp hơn nhiều. Qua khỏi Ngã Năm bà sẽ thấy dễ chịu hơn.
Họ lần dò qua những viên đá lót đường trơn để qua đường Decatur và tiếp tục đi theo đường Cây Đào. Vỉa hè đã thưa người. Tới tiểu giáo đường Wesley, nơi Scarlett dừng lại để thở khi chạy tìm bác sĩ
Meade một buổi sáng năm 1864, nàng chợt cười to. Mammy trợn mắt nhìn nàng ngờ vực và dò hỏi, nhưng sự tò mò của bà cũng chẳng đi tới đâu. Nàng cười mình đã sợ hãi thái quá vào hôm ấy lúc đó cơn sợ đã làm nàng tê cóng cả người, nàng sợ quân Yankee sắp tới, sợ Melanie sắp sinh con. Nhưng những thứ đó quả thật vô nghĩa trước cái chết của Ellen và sự mất trí của Gerald, quá tầm thường trước sự đói lạnh, trước bao nhiêu đau nhức cần lao và những ác mộng hàng đêm. Bây giờ nàng mới nhận thức được rằng đương đầu với một đạo quân thì dễ, nhưng đương đầu với sự đói khát đe dọa thì thật là khó. Không, nàng sẽ không bao giờ sợ bất cứ gì nữa ngoài sự nghèo đói.