Tay vẫn còn giữ chặt vai Scarlett, Rhett quay sang phía hai viên sĩ quan:
- Quý vị đừng lo, em gái tôi không có đem theo cưa hay dùa để giúp tôi vượt ngục đâu.
Tất cả cùng cười ồ, trong khi Scarlett liếc nhìn quanh. Làm sao đây chẳng lẽ nàng phải nói chuyện với Rhett trước sáu sĩ quan Yankee này? Bộ hắn nguy hiểm lắm sao mà họ không dám rời hắn phút nào.
Thấy ánh mắt lo ngại của Scarlett, người sĩ quan trẻ đẩy cửa phòng gần đó và nói nho nhỏ với hai người lính bên trong. Hai anh chàng binh nhì vội vàng đứng lên, xách súng đi ra ngoài.
Viên sĩ quan trẻ nói với Scarlett:
- Nếu bà thấy không có gì trở ngại, bà có thể vào ngồi trong phòng tùy phái này. Còn ông Butler nên nhớ đừng có phóng chạy. lính của tôi đang ở bên ngoài.
Rhett cười:
- Em thấy chưa~ danh tiếng của anh cũng lừng lẫy lắm. Cám ơn Đại úy, ông quá tốt.
Hắn nghiêng mình chào rồi dựng Scarlett lên, dìu nàng sang phòng tùy phái. Về sau nàng không còn nhớ rõ gian phòng đó ra sao mà chỉ biết đó là căn buồng nhỏ ánh sáng mờ mờ, lạnh giá, trên tường có dán nhiều mảnh giấy có viết chữ và mấy cái ghế lót bằng da bò chưa được thuộc. Vừa khép cửa xong, Rhett bước tới và cúi xuống mặt nàng. Biết ngay ý định của hắn. Scarlett quay đầu đi thật mau nhưng khóe mắt vẫn gửi lại những tia quyến rũ.
- Bây giờ hôn được chưa?
- Được nhưng hôn trên trán như một người anh.
- Cám ơn, thà cứ chờ đợi và hy vọng những cái tuyệt hơn.
Mắt Rhett đã tìm môi nàng và mơn man trên đó,Scarlett, cám ơn cô đã có ý tốt tới thăm! Cô là công dân khả kính đầu tiên tới thăm từ lúc tôi bị quản thúc. Đang ở tù mà gặp bạn thật là quý. Tới Atlanta bao lâu rồi?
- Chiều qua.
- Và ngay sáng nay đã tới thăm tôi? Quá tốt!
Rhett cười, mặt biểu lộ một niềm vui thành thật mà Scarlett chưa bao giờ thấy. Sung sướng cho mình, nàng cúi đầu bối rối. Dĩ nhiên là tôi tới ngay. Cô Pitty mới cho hay chuyện đó tối hôm qua và tôi. . . tôi không tài nào ngủ được. Rhett, tôi khổ tâm lắm.
- Sao, Scarlett!