- Ngồi tù mà được gặp lại cô và được nghe những lời như vậy thật chẳng có gì đáng tiếc. Khi họ báo tên cô tôi không tin là mình nghe đúng. Không bao giờ tôi nghĩ là cô có thể tha thứ cho cái hành động yêu nước của tôi trong đêm đó trên con đường gần Rough anh Ready. Nhưng bây giờ tôi đã có quyền nghĩ là chuyến viếng thăm này như một sự tha thứ chưa?
Mãi tới nay, khi nghe nhắc lại chuyện dó, Scarlett cũng không khỏi giận sôi lên, nhưng nàng cũng cố dằn và lắc đầu lia lịa để cho tôi bông tai nhảy múa.
Nàng trề môi:
- Không tôi không bao giờ tha thứ đâu.
- Vậy là một hy vọng nữa lại tiêu tan mặc dầu tôi đã hiến mình cho tổ quốc, chiến đấu với chân không trong tuyết giá tại Franklin và mắc một chứng kiết lỵ mà cô chắc chưa nghe nói tới bao giờ.
Scarlett vẫn trề môi nhưng kèm thêm một nụ cười:
- Tôi không muốn nghe cái chuyện. . . đau khổ của ông. Tôi vẫn còn thù ghét ông từ đêm đó và không bao giờ có ý định tha thứ cả. Bỏ mặc tôi trong đêm tôi với bao nhiêu nguy hiểm chung quanh.
- Nhưng cô có bị gì đâu? Cô thấy không, sự tin tưởng của tôi về cô rất đúng. Tôi biết cô sẽ về tới nhà an toàn và Chúa sẽ dẹp bỏ tên Yankee nào dám chận đường cô.
- Rhett, tôi không hiểu tại sao ông lại hành động quái đản như vậy. Tại sao lại đi tòng quân trong những phút cuối của chiến cuộc trong khi ông thưa hiểu rằng chúng ta sẽ bị đánh bại? Đã vậy, trước đó ông đã nhiều lần chỉ trích những kẻ ngu ngốc lăn ra chiến trường lãnh đạn.
- Scarlett, bỏ qua đi! Cứ mỗi lần nhớ tới chuyện đó là tôi lại thấy xấu hổ.
- Vậy là tốt, tôi rất hài lòng thấy ông biết hổ thẹn về cái lối cư xử đó với tôi.
- Cô lại không hiểu rồi. Tôi rất tiếc phải nói là lương tâm tôi không hề quấy nhiễu về cái chuyện bỏ rơi cô giữa đường. Nhưng còn cái chuyện đầu quân của tôi... Mỗi khi nhớ lại mình gia nhập quân đội với một đôi giày bóng loáng, một bộ quần áo hàng vải thượng hạng và võ trang chỉ vỏn vẹn với một cặp súng lục dùng để quyết đấu... Và khi nhớ lại những con đường dài hàng chục dặm ngập tuyết sau khi đồi giày rã nát cái áo choàng mất đi và chẳng còn gì để ăn... Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại không đào ngũ. Đó chỉ là chuyện điên rồ!. Nhưng mỗi người lại có một thứ máu khác nhau. Người miền Nam không bao giờ có thể làm ngơ trước một chánh nghĩa sắp bị đè bẹp. Nhưng đừng để tâm tới lý luận của tôi. Chỉ cần tha thứ cho tôi là đủ.
- Không. Tôi cứ nghĩ ông là một người đáng ghét.
Scarlett uốn lưỡi những tiếng cuối một cách âu yếm như đang nói tới hai chữ "đáng yêu'. .