Scarlett vẫn khóc nức nở, thỉnh thoảng lại kể vài câu rời rạc, và Frank liền tổng kết là Tara chắc đang khốn đốn. Có lẽ ông O,Ha ra vẫn "không còn như xưa", có lẽ Tara đã không có tiền mua thực phẩm. Do dó, Searlett phải đi Atlanta để kiếm tiền cho mẹ con nàng. Frank lại chắc lưỡi và bỗng nhận thấy Scarlett đã ngã đầu vào vai y. Y hoàn toàn không biết nàng đã làm vậy lúc nào. Chắc chắn là y đã không kéo đầu Scarlett vào vai mình, nhưng quả thật Scarlett đang dựa vào vai y và nước mắt đang rơi lã chã trên ngực y.
Frank xúc động, một xúc động hoàn toàn mới lạ. Y rụt rè vuốt ve vai nàng và thấy Searlett không phản đối, bèn mơn trớn bạo dạn hơn. Nàng hết sức dịu dàng và yếu đuối! Nhưng cũng thật can đảm, thật điên cuồng khi cố kiếm tiền bằng cách bán đồ thêu.
- Cô Scarlett, tôi sẽ không nói lại với cô Pitty, nhưng phải hứa với tôi là không bao giờ làm chuyện đó nữa. Cứ nghĩ con gái của ông O'hara...
Scarlett mở đôi mắt xanh ngấn lệ nhìn Frank.
- Nhưng, ông Kennedy, tôi phải làm một cái gì chứ. Tôi phải lo nuôi con trong khi không ai đoái hoài tới chúng tôi cả.
Cô là một quả phụ dũng cảm, nhưng tôi không muốn cô làm một việc như vậy. Gia đình cô sẽ xấu hổ đến chết mất.
- Vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Scarlett lại nhìn Frank như là y sẽ có cách giúp đỡ nàng.
- Được, ngay bây giờ thì tôi chưa nghĩ ra, nhưng thế nào cũng có cách.
- Tôi biết là thế nào ông cũng có cách mà. ông là người tài