- Tôi ngớ ngẩn quá. ông tha thứ cho tôi nghe.
- Cô không ngớ ngẩn đâu. Cô đúng là một phụ nữ can đảm, cố gắng mang cả một gánh nặng quá sức mình. Chắc cô Pittypat cũng không giúp gì cho cô được, phải không? Nghe nói cô ấy đã mất gần hết sản nghiệp, cả ông Henry cũng không còn khá giả gì Tôi chỉ mong có một ngôi nhà để bao bọc cô. Nhưng Scarlett, cô nhớ điều này, lúc nào cưới Suellen xong, chúng tôi sẽ dành cho cô và bé Wade Hampton một chỗ trong mái nhà của chúng tôi.
Đã tới lúc rồi dây! Thánh thần có lẽ đã để mắt tới nên mới tạo ra một cơ hội bằng vàng như vậy, Scarlett cố làm ra vẻ kinh ngạc và bối rối. Nàng giả vờ há miệng như muốn nói điều gì đó rồi ngậm lại.
- Chắc cô dư biết tôi sẽ thành em rể của cô vào mùa xuân tới.
Frank vui vẻ nói nhưng chợt thấy mắt Scarlett lại trào lệ nữa,
- y vội lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Suellen có đau ốm gì không?
- ồ, không, không.
- Chắc có chuyện gì rắc rối phải không? Cô phải nói cho tôi hay mới được.
- Không được đâu, tôi không biết! Tôi nghĩ là nó đã viết thơ cho ông hay rồi... Trời, khó nói quá.