- Bà phải làm theo ý tôi. Lục trong bóp lấy năm đô la vàng đi mua đồ cho tôi ngay. Và... ơ... Mammy, bà mua giùm tôi một... một thỏi son nữa.
Mammy đâm nghi:
- Cái đó là cái gì?
Vú không cần biết. Chỉ hỏi người ta là được.
- Tôi không muốn mua cái gì mà tôi không biết.
- Được đó là một loại màu, nếu vú tò mò muốn biết! Đó là màu để thoa mặt. Vú đi mau đi.
Mammy la lối:
- Thoa mặt! Cô đã lớn lắm rồi nên tôi không đánh đòn được. Chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ như vậy! Cô phát điên rồi! Ngay lúc này bà Ellen nằm dưới mồ cũng không yên! Cô thoa mặt như một. . .
- Bà biết là bà ngoại Robillard cũng từng thoa mặt và . . . Phải và bà ấy chỉ mặc có một cái váy lót bên trong thôi.
- Nhưng không phải đó là lý do để cô bắt chước. Hồi bà ngoại còn nhỏ, nếp sống rất buông thả, nhưng bây giờ thì khác, lúc đó họ...
Scarlett tốc mền ngồi dạy, hét lớn:
- Nếu vậy thì bà về ngay Tara đi.
- Tôi chỉ về Tara khi nào tôi muốn. Tôi có toàn quyền. Bây giờ tôi muốn ở lại. Nằm xuống đi. Bộ muốn bị sưng phổi hay sao? Mặc áo nịt vào mau. Mặc áo nịt vào đi. con cưng! Chúa ơi, cô giống y hệt như là ba cô vậy! Nằm xuống đi... Tôi không thể mua màu cho cô được! Xấu hổ lắm ai cũng biết là tôi đi mua cái đó cho con gái tôi! Scarlett, cô đã đẹp quá rồi, cần cái đó làm chi. Con cưng, chỉ có hạng đàn bà lẳng lơ mới xài thứ đó.
- Nhưng họ đã đạt được kết quả, phải không?
- Chúa ơi! Con đừng nói bậy bạ vậy! Bỏ đôi vớ ướt đó xuống, con gái cưng. Tôi không muốn cô đi mua mấy món đó. Bà Ellen sẽ hiện về rấy rà tôi. Nằm xuống đi. Tôi sẽ đi mua cho.
Có lẽ tôi sẽ tìm ra được một cửa hiệu không có người nào quen với chúng ta.