Dù rất hài lòng trước sự đón tiếp mềm nở ấy, Scarlett cũng thoáng thấy bực bội, bực bội vì cái áo nhung của mình. Chiếc áo vẫn còn ướt ngang gối và có những vết lốm đốm khắp nơi trên họ nhận ra là nàng chỉ có một cái, vậy thôi. Nhưng rồi nàng cũng yên tâm khi nhận thấy y phục của nhiều người khác trông còn lôi thôi lếch thếch hơn vá víu chỗ này chỗ nọ. Dầu sao, áo nàng cũng còn nguyên và mới nhất trong đám khách, trừ cái áo cưới bằng satanh trắng của Fanny. Nhớ lại những gì cô Pitty đã nói về tình hình tài chính của bà Elssing, Scarlett ngạc nhiên tự hỏi họ lấy tiền ở đâu để may áo satanh đó, để mua đồ giải khát, để trang hoàng và mướn nhạc công. Chắc chắn là phải tốn nhiều tiền lắm. Có lẽ bà ta vay mượn hoặc cả dòng họ Elsing đóng góp vào để làm quà cưới cho Fanny.
Một đám cưới linh đình vào lúc này, đối với Scarlett cũng hoang phí như gia đình Tarleton làm bia mộ cho mấy đứa con trai. Bây giờ đâu còn là lúc xài tiền như nước nữa. Tại sao đám người này vẫn cố sống như xưa trong khi ngày xưa êm đẹp không còn nữa?
Nhưng Scarlett gạt qua ngay những ám ảnh về chuyện tiền bạc đó Không phải là tiền của nàng thì lo nghĩ làm gì cho mất vui.
Scarlett nhận ra mình có quen biết nhiều với chú rể, anh ta tên là Tommy Wellburn người Sgrarta. Năm 1863, nàng đã có lần săn sóc Tommy khi anh ta bị thương ở vai. Ngày trước Tommy rất đẹp trai, anh rời trường Đại học Y khoa để gia nhập kỵ binh. Bây giờ. trông như một cụ già, vết thương ở háng làm anh ta thấp hẳn xuống. Tommy đi rất khó khăn và đúng như nhận xét của cô Pitty, cái lối đi hai hàng của anh ta trông rất khó coi. Nhưng anh ta không có vẻ gì lo nghĩ hoặc quan tâm tới dáng điệu của mình. Tommy đã bỏ ý định theo đuổi ngành y khoa, bây giờ anh ta đang làm thầu khoán, coi sóc một đám nhân công người Ireland xây cất một khách sạn mới. Scarlett không hiểu tại sao Tommy có thể theo đuổi được cái nghề đó với thương tích như thế, nhưng nàng không hỏi. Nàng nhận thức rằng người ta có thể làm dược bất cứ việc gì khi bị sự túng cùng thúc đẩy.