Lần đầu tiên va chạm với hoàn cảnh thực tế ngỡ ngàng của thời kỳ tái thiết, chính là lần nàng hiểu ra rằng Jonas Wilkerson với quân Yankee đúng sau lưng có thể tống khứ nàng ra khỏi Tara. Nhưng với câu chuyện của Tony vừa mang tới, nàng nhận thấy nó còn khủng khiếp hơn nửa. Tony chỉ tới trong vài phút giữa mưa đêm rồi lại ra đi, mãi mãi, nhưng cái khoảnh khắc thời gian đó đã kéo trọn cả bức màn bí mật lên, phơi bày một cảnh tượng hãi hùng và bức màn đó có lẽ không bao giờ hạ xuống.
Đêm đó, nàng đứng trên cầu thang nhìn xuống thoáng thấy khuôn mặt trầm tư của Tony trước khi anh ta nghiêng mình tới thổi tất ngọn nến trên tay Frank. Nàng vội chạy xuống trong bóng tối, nắm lấy bàn tay ướt lạnh của Tony, nghe anh ta hổn hển:
- Chúng rượt Theo sát gót. . . phải đi Texas . . . con ngựa gần ngã lăn rồi . . . tôi đói lắm. Ashley nói anh chị có thể. . . Đừng đốt đèn! Đừng đánh thức tụi da đen. . . Tôi không muốn anh chị dính líu vào.
Sau khi tất cả các màn che ánh sáng đều buông kín, Tony mới chịu để cho thắp nến lên và kể chuyện từng câu đứt đoạn với Frank trong khi Scarlett hối hả lo dọn thức ăn cho anh ta.
Không có áo đi mưa nên người Tony ướt đẫm. Tuy nhiên trong ánh mắt của Tony vẫn còn lóng lánh một tia sáng hăm hở của dòng máu nhà Fontaine. Scarlett nhận ra như thế trong khi người bạn cũ nốc cạn ly rượu mạnh do nàng mang tới. Nàng cám ơn Chúa là cô Pitty vẫn còn say ngủ ở từng trên nếu không cô đã ngã ra bất tỉnh với sự xuất hiện đột ngột giữa đêm của Tony.
- Lại mất bớt đi một thằng tạp chủng. . .
Tony vừa nói vừa chìa ly ra xin thêm rượu. Tôi phải chạy như điên để tới đây, nếu không thì bỏ mạng rồi. Dầu sao cũng chẳng uổng công. Nói có Trời, đúng vậy! Tôi sẽ tìm đường đi Texas và nằm yên ở đó một thời gian. Ashley cùng đi với tôi tới Jonesboro và anh bảo tôi tới gặp anh chị. Frank, kiếm cho tôi con ngựa khác với chút đỉnh tiền. Ngựa tôi kiệt sức rồi... chạy như điên mà... tôi rời nhà không kịp mang theo áo choàng, không mũ, cũng không một đồng xu. Nói vậy chứ ở nhà có còn bao nhiêu tiền mặt đâu.
Vừa cười, Tony vừa nhai ngấu nghiến cái bánh bột bắp và một ít cải củ trộn mỡ đã đông đặc. Frank bình tĩnh nói:
- Anh cứ lấy con ngựa của tôi. Bây giờ tôi chỉ có sẵn mười đô la thôi, nếu đợi tới sáng mai. . .