- ồ, Alex, bỏ đi. Đừng nói tới chuyện đó.
Scarlett kêu lên. Lần đầu tiên tiền bạc trở thành vô nghĩa đối với nàng. Alex lặng im một lúe rồi nói:
- Tôi đi kêu Will đây. Ngày mai, tất cả chúng tôi sẽ tới dự đám tang Alex vừa nhất bao lúa mạch lên đi khỏi thì một chiếc xe lọc cọc quẹo ra từ một ngã rẽ. Trên xe, Will nói vọng tới:
- Scarlett, chờ có lâu không? .
Will lọng cọng xuống xe và khập khiễng đi tới hôn lên má Scarlett. Từ trước tới nay chưa bao giờ Will hôn nàng và cũng chưa bao giờ gọi tên mà không có chữ cô đằng trước. Tuy có đôi chút ngạc nhiên, Scarlett cũng thấy ấm lòng và khoan khoái. Will cẩn thận đỡ Scarlett lên xe. Nhìn kỹ, nàng nhận ra chiếc xe xiêu vẹo mình đã mang từ Atlanta về. Làm thế nào mà nó còn chịu đựng được tới bây giờ? Chắc Will đã phải tu bổ nó nhiều. Chiếc xe làm nàng đau đớn nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó. Dẫu có phải đi chân không và nhịn ăn, nàng cũng sẽ sắm cho Tara một .chiếc xe hai bánh mới và vất bỏ chiếc xe cũ kỹ này đi.
Will không nói gì và Scarlett thầm cám ơn sự im lặng đó. Y liệng cái mũ rơm vào lòng xe, tróc lưỡi giục ngựa lên đường. Will vẫn như xưa, gầy gò và cao lêu nghêu, mái tóc đỏ hoe, đôi mắt hiền lành và nhẫn nhục giống một con vật đã được tập huấn.
Họ rời khỏi thị trấn và bắt đầu quẹo vào con đường đất đỏ đưa về Tara. Một chút sáng hồng còn sót lại ở chân trời và những đám mây bồng bềnh trên cao, nửa óng vàng, nửa lợt xanh. Cảnh tĩnh mịch của đồng quê buổi chiều tàn êm đềm phủ xuống như một lời cầu nguyện. Scarlett nghĩ thầm: "Làm thế nào luôn nhiều tháng qua mình có thể sống thiếu vắng không khí tươi mát của đồng quê, thiếu những mảnh đất còn hằn luống cày và thiếu những đêm hè dìu dịu?". Mùi đất mới thật nồng nàn, quen thuộc và thân thiết, Scarlett bỗng muốn xuống xe bốc một nắm đầy. Kim ngân hoa giăng chi chít trên mặt những rãnh nước đỏ ngầu hai bên đường. Sau mỗi cơn mưa là loại hoa này lại tỏa hương thơm ngát. Trên đầu họ, một đàn én liệng vụt qua và thỉnh thoảng một con thỏ hấp tấp băng ngang đường, đuôi trắng phất phơ như bông phấn. Scarlett khoan khoái khi nhìn những thân cây bông vải vừa kết nụ xanh rì. đẹp quá! Màn sương xám nhẹ nhàng tỏa lên từ thung lũng, đất đỏ, bông xanh và hàng thông đen sậm dựng sững phía sau cảnh vật như một bức tường cát. Tại sao nàng có thể ở Atlanta lâu như vậy?
- Scarlett, trước khi kể chuyện ông O'hara cho cô nghe, tôi muốn nói hết trước khi về tới nhà, tôi muốn biết ý kiến của cô về một chuyện. Theo tôi, bây giờ cô đã là gia trưởng.
- Gì vậy, Will?
Will quay sang nhìn Scarlett một lúc:
- Tôi muốn cô ưng thuận để tôi cưới Suellen
Scarlett vội bấu lấy thành ghế cho khỏi té. Cưới Suellen! Không bao giờ nàng nghĩ tới chuyện còn có người muốn cưới Suellen từ ngày nàng đoạt mất Frank Kennedy.
- Chúa ơi, Will.
- Cô thấy có gì bất tiện không?
- Bất tiện? Không, nhưng ... Will, anh làm tôi nghẹt thở. Anh muốn lấy Suellen? Tôi nghĩ là anh chỉ mến Carreen thôi.