- Anh chưa cho tôi biết nguyên do thật sự. Will, tôi là gia trưởng, tôi có quyền biết.
- Đúng, tôi nghĩ rằng cô sẽ hiểu biết. Tôi không muốn rời Tara. Đó gần như là nhà tôi, đó là nơi cơ ngụ thực sự duy nhất của đời tôi Tôi yêu từng phiến đá của nó. Tôi lo lắng cho nó như của riêng tôi. Khi cô đem tất cả sức lực của mình để làm một cái gì là cô bắt đầu yêu nó. Cô hiểu chứ?
Scarlett hiểu rõ và bỗng nhiên nàng lại thấy tràn trề thiện cảm với Will vì y cũng biết yêu thương những gì nàng quý mến nhất đời. Và theo lối suy luận đó, tôi nghĩ, ba cô đã mất và Carreen rồi sẽ đi tu chỉ còn lại mình tôi và Suellen.
Cô hiểu là người ngoài sẽ xầm xì như thế nào.
- Nhưng ... nhưng Will, còn Ashley và Melanie?
Vừa nghe tên Ashley, Will xoay người lại, đôi mắt màu xanh lợt của y hoàn toàn khó hiểu. Scarlett biết là Will đã hiểu rõ chuyện mình với Ashley, nhưng chưa bao giờ y tỏ ý chống đối hoặc tán đồng.
- Họ sắp ra đi.
- Đi? Đi đâu? Tara là nhà của họ như đã là nhà của anh.
- Không, Tara không phải là nhà của họ và chính là nỗi khổ tâm của Ashley. ông tự thấy không đủ sức để đền bù cho sự bám víu của gia đình mình. Ashley là một nông gia vụng về và chính ông cũng biết vậy. ông đã cố gắng hết sức nhưng trời sinh ông ra không phải để làm nhà nông, cô cũng biết rõ điều đó như tôi. Hễ bổ củi là y như ông chỉ chực bổ vào chân mình và không thể nào giữ nổi cái cày cho nó đi thẳng. Những chuyện không biết của ông ấy không chừng viết ra thành một cuốn sách dày. Đó không phải là lỗi của Ashley, vì không được giáo huấn về nghề nông nên khổ sở thấy mình phải sống bám vào một người đàn bà mà không đền đáp được gì.
- Sống bám? Anh ấy có bao giờ nói...
- Không, Ashley không nói một tiếng nào. Cô biết Ashley mà. Nhưng tôi tin vào những lời tôi vừa nói. Đêm qua, khi cùng thức canh bên cạnh bác, tôi có nói với Ashley là tôi đã hỏi cưới Suellen và Suellen đã bằng lòng. Thế rồi, Ashley nói với tôi, như vậy là ông đã được giải thoát vì nếu không, ông và cô Melly bắt buộc phải ở lại Tara để người ta khỏi dị nghị tôi và Suelen. Ashley cũng cho biết đã dự định rời Tara đi kiếm việc từ lâu.
- Kiếm việc? Việc gì? ở đâu?
- Tôi không rõ nhưng ông có cho hay là sẽ lên miền Bắc. ông có người bạn Yankee ở New York, y viết thơ mời lên làm ngân hàng vùng đó.
- ồ không thể được.
Scarlett buột miệng kêu lên. Will quay lại nhìn nàng:
- ông ấy đi miền Bắc là phải chứ.
- Không! Không! Tôi không nghĩ thế, óc nàng nóng sôi lên. Ashley không thể lên miền Bắc! Nàng sẽ không bao giờ còn gặp lại Ashley. Dù nhiều tháng qua chưa hề có dịp nói chuyện riêng kể từ lần gặp gỡ ngoài vườn cây, nhưng không ngày nào nàng quên Ashley và sung sướng nghĩ là mình đã che chở chàng dưới mái nhà mình. Mỗi một đô la gởi về Wlll là mỗi lần nàng cảm thấy vui vì đã giúp chàng sống thoải mái hơn. Cố nhiên là Ashley không thể tiến bộ trong nghề nông được. Scarlett kiêu hãnh nghĩ thầm: "Chàng đã được giáo dục để làm những việc hay, đẹp hơn". Ashley sanh ra để chỉ huy, để sống trong một dinh thự rộng rãi, cưỡi ngựa đẹp, đọc thơ và sai khiến bọn hắc nô. Dù bây giờ không còn dinh thự, không còn ngựa, không còn hắc nô và sách vở cũng vậy, Ashley muốn rời Tara không phải là chuyện lạ.
Nhưng Scarlett không thể để Ashley rời xa xứ Georgia. Nếu cần, nàng sẽ ép buộc Frank dành cho chàng một công việc trong cửa hiệu có phải sa thải gã bán hàng cũng được. Nhưng không, chỗ của Ashley không phải là ở sau quầy hàng, cũng như đứng sau lưỡi cày. Phải nghĩ tới một việc khác hơn... ủa tại sao không là trại cưa? ý nghĩ đó làm nàng bất giác nàng mỉm cười. Nhưng Ashley có chấp thuận đề nghị của nàng không? Nếu anh cho đó là một ân huệ thì sao? Nàng phải tìm cách để Ashley có cảm tưởng chịu nhận là vì ý muốn giúp đỡ nàng. Nàng sẽ sa thải Johnson để thay Ashley vào đó. Nàng sẽ giải thích với Ashley là vì kém sức khỏe và quá bận rộn ở cửa hiệu nên Frank không thế giúp gì được và nếu cần nàng sẽ đem tình trạng thai nghén của mình ra để bắt Ashley phải chấp thuận.