Có lần Xcarlett tò mò hỏi tại sao lão ghét người da đen. Câu trả lời của lão khiến nàng ngạc nhiên vì thông thường, với mọi câu hỏi lão chỉ đáp: " Thiết tưởng đấy là việc riêng của tui ".
-Tui ghét chúng như tất cả những người miến núi ghét chúng. Bọn tui không bao rờ ưa chúng và bọn tui không bao rờ mua một đứa nào. Chính bọn nichgơ chúng nó gây nên chiến tranh. Tui ghét chúng cả vì cớ í nữa.
-Nhưng chính lão cũng tham gia chiến tranh kia mà.
-Thiết tưởng đấy là đặc quyền của lền ông. Tui cũng ghét bọn Yanki, ghét hơn cả bọn nichgơ nữa. Tui ghét chúng ngang ghét lền bà lắm mồm.
Sự thô lỗ thẳng thừng ấy làm cho Xcarlett tức tối ngấm ngầm và muốn tống cổ lão đi. Nhưng làm sao nàng có thể không cần đến lão? Còn cách nào khác có thể cho phép nàng tự do như vậy? Lão thô lỗ, bẩn thỉu và đôi khi rất hôi hám, song lão được việc. Lão đánh xe cho nàng đến hai xưởng cưa, rồi từ đó trở về, đưa nàng đi gặp các khách hàng và trong khi nàng trò chuyện hoặc sai phaiư, lão chỉ ngồi nhổ vặt và trân trân nhìn vào khoảng không. Khi nào nàng xuống xe, lão cũng xuống và bám theo nàng từng bước. Những lúc này ở giữa những người thô lỗ cục cằn như thợ thuyền da đen hoặc lính Yanki, chẳng mấy khi lão rời nàng quá một bước.
Chẳng bao lâu, Atlanta cũng quen mắt dần với cái hình cảnh Xcarlett với lão già hộ vệ kè kè và từ chỗ quen mắt, các bà đi đến thèm muốn sữ tự do đi lại của nàng. Từ khi bọn 3K hành hình gã da đen, các bà các cô quí phái gần như cấm cung hắn, ngay cả đi phố mua sắm cũng không dám, trừ phi đi tập trung thành nhóm năm, sáu người một. Vốn quen nếp sinh hoạt xã giao, họ không chịu nổi tình trạng này và, dẹp tự ái, họ bắt đầu khẩn cầu Xcarlett cho mượn lão Artsi. Và khi nào không cần đến lão, nàng cũng đủ nhã ý để chiếu cố yêu cầu của họ.
Chẳng bao lâu, lão Artsi trở thành một thứ thiết chế ở Atlanta và các bà các cô ra sức giành nhau những thì giờ rỗi của lão. Sáng sáng, vào giờ điểm tâm, chả mấy bữa mà không thấy một đứa bé hoặc một đầy tớ da đen mang đến một mẩu giấy với những dòng như: " Chiều này, nếu bà không dùng đến Artsi, xin cho tôi mượn. Tôi muốn mang hoa ra nghĩa trang", " Tôi phải đến hiệu trang phục nữ ". " Tôi muốn nhờ lão Artsi đánh xe đưa bà cô Neli nhà tôi đi chơi hít thở khí trời ". " Tôi phải đến thăm một nhà ở phố Pitơ, mà ôg tôi lại mệt không đưa đi được. Liệu Artsi có thể..."