- Tôi lấy làm tiếc là không có việc gì cho ông làm, ông Artsi ạ.
- Artsi là tên cái của tôi...
- Tôi xin lỗi. Vậy họ ông là gì?
Ông ta lại nhổ.
- Thiết tưởng đấy là việc riêng của tôi. Bà cứ gọi Artsi thôi cũng được.
- Tôi bất cần biết họ ông làm gì! Tôi không có việc gì cho ông làm.
- Tôi nghĩ là có đấy. Bà Uylkz lo cuống lên vì bà đây cứ dại dột mốn đi đây đi đó một mình, nên bà í phải tui sang đánh xe cho bà.
- Thật à? Xcarlett kêu lên, bất bình với cả sự thô lỗ của lão già lần sự can thiệp của Meli.
Con mắt độc nhất của lão chiếu tướng lại nàng với vẻ cừu địch bâng quơ, không nhằm cụ thể vào ai.
- Phải. Phận sự người lền bà là không có nên nhễu sự mấy lền ông trong nhà khi họ tìm cách lo cho mình. Ví như bà phải đi đây đi đó, tui sẽ đánh xe cho bà. Tui ghét bọn níchgơ... và cả bọn Yanki nữa.
Lão chuyển nạm thuốc trong miệng sang hàm bên kia và không đợi mời, ngồi luôn lên bậc thêm trên cùng.
- Tui không có biểu rằng tui thích lái xe cho lền bà, cơ mà bà Uylkz rất tốt mấy tui, cho tui ngủ nhờ trong tầng hầm nhà bà í và bi rờ bà í phái tui sang đánh xe cho bà.
- Nhưng... Xcarlett bối rối mào đầu, rồi ngừng lại và nhìn lão. Sau một lát, nàng bắt đầu mỉm cười. Nàng không ưa bộ mặt lão già tứ chiếng, song sự có mặt của lão sẽ làm cho mọi vấn đề trở nên đơn giản. Có lão ta bên cạnh, nàng có thể lên phố, đến xưởng máy, đi thăm các khách hàng. Không ai có thể nghi ngờ nàng có tình ý gì với lão, chỉ riêng vẻ bề ngoài của lão cũng đủ ngăn mọi tai tiếng xảy ra.
- Thôi được, nàng nói. Có nghĩa là nếu chồng tôi đồng ý.
Sau một cuộc nói chuyện riêng với Artsi, Frank miễn cưỡng chấp thuận và nhắn chủ chuồng ngựa cho thuê có thể giao lại cả ngựa lẫn xe. Chàng khổ tâm và thất vọng khi thấy chức năng làm mẹ đã không khiến Xcarlett thay đổi như chàng đã hy vọng, nhưng nếu nàng cứ khăng khăng đòi trở lại hai cái xưởng máy đáng nguyền rủa của nàng thì Artsi đúng là do trời phái đến.
Như vậy từ đó bắt đầu cái quan hệ mà thoạt kỳ thủy đã khiến cả Atlanta sửng sốt Artsi và Xcarlett họp thành một cặp kỳ quặc, lão già thô lỗ với cái chân gỗ cứng đơ thò ra ngoài, bên trên cái chắn bùn và người thiếu phụ trẻ xinh đẹp, ăn vận gọn gàng, trán nhăn lại lơ đãng. Người ta có thể thấy họ vào mọi lúc và ở mọi nơi trong nội thành và ven ngoại Atlanta, chả mấy khi nói với nhau, rõ ràng là không ưa nhau, nhưng bị ràng buộc với nhau vì nhu cầu chung, lão thì cần tiền, nàng thì cần sự che chở. Chí ít – các bà trong thành phố nói – cũng còn hơn là trơ tráo rong ruổi khắp nơi với cái tay Butlrer ấy. Các bà thắc mắc tự hỏi không biết Rhett dạo này ở đâu, vì cách đây ba tháng, chàng đã đột ngột rời thành phố này và không ai biết hiện chàng đang ở đâu, kể cả Xcarlett.