Một buổi sáng, lão già đanh xe đưa Xcarlett đến xưởng cưa do Hiu quản lý. Nàng thấy xưởng không hoạt động, đám da đen đi đâu và Hiu ngồi ỉu xìu dưới một gốc cây. Toán thợ của anh không đến xưởng, anh lúng túng không biết làm gì. Xcarlett nổi khùng và không ngần ngại trút cơn giận lên đầu Hiu vì nàng vừa nhận được đơn đặt một khối lượng gỗ lớn, mà lại rất gấp. Nàng đã phải huy động cả duyên sắc, nghị lực lẫn tài thương thuyết mới đạt được đơn đặt hàng này, thế mà bây giờ xưởng im ắng như tờ.
- Đưa tôi đến xưởng kia vậy, nàng ra lệch cho Artsi. Phải, tôi biết là sẽ mất nhiều thì giờ và chúng ta sẽ phải nhịn ăn trưa, nhưng tôi trả công lão để làm gì? Tôi phải bảo ông Uylkz ngừng việc khác lại để chạy cho tôi cái sổ gỗ này.
Khéo mà cả thợ của ông ấy cũng không làm việc cũng nên. Đồ trời đánh! Tôi chưa thấy ai đần độn như Hiu Elxinh! Tôi sẽ cho anh ta thôi ngay khi nào Jonni Gheligơ xây xong mấy cái cửa hàng nọ. Tôi bất cần việc Ghiligơ đã phục vụ trong quân đội Yanki. Miễn là y được việc. Trước nay tôi chưa hề thấy một người Ailen nào lười biếng cả. Từ giờ tôi cạnh cái bọn da đen tự do. Không thể trông cậy vào chúng được. Tôi sẽ bảo Gheligơ thuê cho tôi một số phạm nhân, Y sẽ có cách khiến bọn này làm việc tử tế. Y sẽ...
Artsi quay con mắt hung dữ về phía nàng và khi lão cất tiếng, cái giọng khàn khàn đầy vẻ giận dữ lạnh lùng.
- Hôm nào bà thuê tù là tui bỏ đi ngay hôm nay í, lão nói.
Xcarlet sửng sốt.
- Trời đất! Tại sao?
- Tui chả lạ gì việc thuê tù. Tui gọi đó là sát tù. Mua người như mua là và đối đãi còn tệ hơn đối với la: đánh đập, bỏ đói, giết. Và ai lưu tâm đến việc đó? Nhà nước thì bất cần vì nhà nước được tiền thuê. Những người thuê tù cũng bất cần. Họ chỉ cốt sao cho tù ăn thật rẻ và bắt tù làm cật lực thôi. Âm ti địa ngục! Xưa nay tui chưa bao rờ coi trọng lền bà, bi rờ tui lại càng coi khinh họ.
- Cái đó thì có dính gì đến lão?
- Thiết tưởng là có, Artsi đáp gọn, và sau một giây lát ngừng nói tiếp. Tui đã là tù gần bốn chục năm.
Xcarlett há hốc miệng và trong một lúc, rụt lại dựa vào đệm ghế. Vậy ra đó là lời giải đáp câu đố về Artsi, lý do khiến lão không muốn cho ai biết họ của lão cũng như sinh quán hay bất cứ chi tiết nhỏ nào về quãng đời đã qua, nguyên nhân khiến lão nói năng khó khăn và căm thù đời một cách lạnh lùng đến thế. Bốn mươi năm! Hắn là lão đã vào tù từ thời trai trẻ. Bốn mươi năm! Chà... hẳn lão đã bị kết án chung thân và loại tù này...
- Phải chăng... vì tội giết người?
- Phải, Artsi đáp cộc lốc và quật cương vào lưng ngựa. Vợ tui.
Cái miệng đằng sau bộ râu động đậy, như thể lão cười gằn trước vẻ sợ hãi của nàng.
- Tui không giết bà đâu, nếu đó là điều làm bà lo ngại. Chỉ có một lý ro khiến người ta giết một người lền bà mà thôi.
- Lão đã giết vợ lão!