Nghĩ vậy nàng lại uống một li nữa. Nàng rùng mình khi thấy chất rượu branđi nóng ran qua cổ họng. Bây giờ, nàng cảm thấy rất ấm, nhưng vẫn chưa xua được ý nghĩ về Frank ra khỏi tâm trí. Đàn ông thật ngu, cứ bảo là rượu làm cho người ta quên sự đời! Trừ phi nàng uống đến say mềm mất hết cảm giác, nếu không nàng vẫn thấy bộ mặt của Frank khi chàng nhìn nàng lần cuối, vừa rụt rè, vừa trách móc, lại vừa như cáo lỗi, van xin nàng đừng đánh xe đi một mình.
Tiếng búa gõ cửa trước gieo một âm thanh đùng đục vang vọng trong ngôi nhà tịnh mịch, rồi tiếng mở cửa, có tiếng chào hỏi và những lời thì thầm nghe không rõ. Một người hàng xóm nào đó sang chơi để bình luận về đám tang hoặc mang cho chiếc bánh sữa tráng miệng? Bà Pitti chắc là thích. Bà đã tìm thấy một niềm khoan khoái trong việc tiếp chuyện các khách đến phân ưu bằng một vẻ trịnh trọng buồn bã.
Mặc dầu chẳng hề tò mò, nàng vẫn tự hỏi người khách là ai và khi một giọng đàn ông sang sảng và kéo dài trùm lên tiếng thì thầm rầu rĩ của bà Pitti thì nàng biết ngay. Lòng nàng bỗng nhiên tràn ngập vui sướng và nhẹ nhõm. Đó là Rhett. Nàng chưa gặp lại chàng từ khi chàng báo cho nàng biết Frank đã chết, và giờ đây, tận đáy lòng, nàng biết rằng Rhett là người duy nhất có thể nâng đỡ nàng đêm nay.
- Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi, tiếng Rhett vẳng tới nàng.
- Nhưng bây giờ cháu nó đã đi nằm và không muốn gặp ai, thuyền trưởng Butler ạ. Tội nghiệp con bé, nó quị hẳn rồi. Nó...
- Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi. Xin bà nói với bà ấy là mai tôi đi xa và có thể vắng mặt một thời gian. Có chuyện rất quan trọng.
- Nhưng..., bà cô Pitti ấp úng.
Xcarlett chạy ra hàng lang, ngạc nhiên nhận thấy đầu gối mình hơi bủn rủn, và cúi người qua thành lan can.
- Tôi xuống ngay đây, Rhett, nàng gọi với xuống.
Nàng thoáng thấy bộ mặt bầu bĩnh của bà cô Pitti ngửa lên, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên và bất đồng tình. " Sắp sửa ồn cả tỉnh lên là mình cư xử cực kì thất thố vào đúng hôm đưa ma chồng đây ", Xcarlett nghĩ thầm trong khi hối ha trờ vào phòng và bắt đầu sửa lại tóc. Nàng cái cúc áo lót lên tận cằm và cài chặt chiếc cổ giả bằng chiếc trâm tang của bà Pitti. " Trông mình không xinh đẹp gì lắm ", nàng nghĩ tiếp, cúi về phía tấm gương, " quá nhợt nhạt và khiếp đảm". Trong giây lát, nàng đã đưa tay về phía cái két nhỏ, trong đó nàng dấu hộp phấn hồng, song nàng quyết định là không nên. Bà lão Pitti tội nghiệp ắt sẽ phát sốt, phát rét lên thật sự nếu như nàng, mặt hoa da phấn tươi rờ rỡ bước xuống thang gác. Nàng cầm lấy chai nước thơm Colomhơ, tợp ngụm to, súc miệng thật kỹ rồi nhổ vào ống phóng.