" Điều gì đã thôi thúc anh ta đến đây?" Xcarlett tự hỏi. " Những điều anh ta đang nói không có lấy một chữ nào thật bụng cả ".
- Tôi không muốn đột nhập nhà ta vào giờ này,nhưng tôi có một công việc cần bàn ngay không thể trì hoãn được. Một việc mà ông Kennơđi và tôi đã dự định...
- Tôi không biết là ông và Kennơđi có giao dịch kinh doanh với nhau đấy, bà cô Pitti nói, gần như bất bình về việc Frank không cho bà biết một số họat động của chàng.
-Ông Kennơđi có diện quan tâm rất rộng. Rhett kính cẩn nói. Ta vào phòng khách có được không ạ.
- Không! Xcarlett kêu lên, liếc mắt về phía những cánh cửa gấp đóng kín. Nàng như vẫn thấy cỗ quan tài trong căn phòng đó. Nàng hy vọng sẽ không bao giờ phải vào lại đó nữa. Riêng lần này bà Pitti hiểu ý, chuẩn bị rút lui, mặc dầu không lấy gì làm vui vẻ lắm.
- Hai người vào phòng đọc sách mà bàn chuyện. Tôi phải... tôi phải lên gác soạn lại các đồ cần phải mạng, vá. Lạy Chúa, cả tuần nay tôi bỏ bễ việc này. Thật quả...
Bà vừa lên cầu thang vừa ném lại một cái nhìn trách móc mà cả Xcarlett lẫn Rhett đều không để ý. Rhett né sang bên nhường nàng đi trước vào phòng đọc sách.
- Anh có chuyện giao dịch kinh doanh gì với Frank? Nàng hỏi độp một cái.
Chàng tiến lại gần thì thầm.
- Chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn tống khứ bà Pitti đi thôi. Chàng dừng lại cúi xuống phía nàng.
- Cái đồ chẳng ích gì đâu. Xcarlett ạ.
- Cái gì?
- Nước thơm Colônhơ.
- Quả thật tôi chẳng hiểu anh nói gì.
- Tôi chắc chắn là cô hiểu. Cô đã uống nhiều quá đấy.
- Ơ thế thì đã sao? Việc gì đến anh?
- Vẫn rất chi là lịch sự, ngay cả giữa lúc đau thương cùng cực! Đừng có uống một mình Xcarlett ạ. Bao giờ người ta cũng có thể nhận ra và thế là bại hoại thanh danh. Với lại cái kiểu uống rượu một mình chẳng hay ho gì đâu. Có chuyện gì đấy, cô bạn quý mến?
Chàng dắt nàng đến chiếc xôfa bằng gỗ hồng mộc và nàng lặng lẽ ngồi xuống.
- Tôi đóng cửa lại được không?