Trưa đến, trong khi bác Pitơ đang lúi húi trong bếp, Uêđ lẻn ra cửa trước và phóng thật nhanh về nhà với hết sức lực của đôi chân nhỏ bé được tăng tốc bởi nỗi sợ. Nhất định dượng Rhett, hoặc cô Meli, hoặc Mammy, sẽ nói cho nó biết sự thật. Nhưng nó chẳng trông thấy dượng Rhett và cô Meli đâu cả, còn Mammy và Đilxi thì tất tả lên lên xuống xuống cầu thang sau, mang hàng lô khăn tắm và chậu nước nóng, không để ý thấy nó trong tiền sảnh. Từ trên gác, thi thoảng nó nghe thấy vọng xuống những tiếng cộc lốc của ông bác sĩ Miđ mỗi khi cửa phòng mở ra. Một lần nó nghe thấy tiếng mẹ rên và nó òa khóc nấc lên từng hồi. Nó biết là mẹ nó sắp chết. Để cho khuây khỏa Uêđ lân la bắt chuyện với con mèo màu mật ong nằm trên thành cửa sổ ngập nắng của tiền sảnh. Nhưng Tom đã già và dễ cáu khi bị quấy rối, chỉ ngoắt đuôi, và khẽ phun phì phì.
Cuối cùng, Mammy xuống thang đằng trước, chiếc tạp – dề nhàu nát và đầy vết, khăn đội đầu xộc xệch, trông thấy nó và cau mặt. Mammy xưa nay vẫn là chỗ dựa chính của Uêđ và vẻ mặt cau có của bà làm nó run lên.
- Có phải mẹ sắp... sắp chết không?
- U chưa thấy đứa chẻ nào nhễu xự như chú đấy! Chết ư? Không, nậy Chúa Tòan năng! Trời, con dai thật nà tội nợ. Tui không hểu sao Chúa lại cho người ta đẻ con dai. Thôi, đi khỏi đây đi.