Nhưng Uêđ không đi. Nó rút vào trốn sau những màn cửa trong tiền sảnh, chỉ tin lời Mammy có một nửa. Nhận xét của bà về việc con trai hay nhiễu sự làm nó tức lắm vì bao giờ nó cũng cố hết sức mình để làm một đứa trẻ ngoan. Nửa giờ sau, cô Meli hấp tấp xuống cầu thang, mặt mày nhợt nhạt nhưng mỉm cười một mình. Cô có vẻ sửng sốt khi trông thấy bộ mặt đưa đám của nó thấp thoáng trong bóng tối những chiếc rèm. Thông thường, cô Meli sẵn sàng dành tất cả thì giờ trên đời cho nó. Cô không bao giờ như mẹ luôn miệng nói: " Đừng có quấy rầy tao lúc này.Tao đang vội" hoặc " Biến đi, Uêđ. Tao đang bận".
Nhưng sáng nay cô nói:
- Uêđ, cháu hư lắm đấy. Tại sao cháu không ở lại bên nhà bà cô Pitti?
- Có phải mẹ cháu sắp chết không?
- Lạy chúa, không Uêđ! Đừng có ngớ ngẩn.
Rồi nàng dịu giọng nói thêm:
- Bác sĩ Miđ vừa mang đến cho mẹ cháu một em bé xinh xỉnh xình xinh, một đứa em gái đáng yêu để chơi với cháu và nếu cháu thật ngoan thì đêm nay, cháu sẽ được xem mặt em. Thôi bây giờ chạy ra ngoài mà chơi và nhớ đừng có làm ồn đấy.