- Lạy Chúa, mấy tuần này quả là tôi điên, vừa điên vừa say!
Và khi ở trên cầu thang, Xcarlett nói cho tôi biết... thì tôi đã làm gì? Tôi đã nói gì? Tôi cười và bảo: " Đừng lo, biết đâu cô có thể sẩy thai cũng nên". Thế là cô ấy...
Mặt Melanie đột nhiên tái đi và đôi mắt giương to khiếp hãi khi nàng nhìn xuống cái đầu tóc đen đang quằn quại đau đớn trong lòng mình. Nắng chiều tràn vào cửa sổ để mở và bỗng nhiên, tựa như lần đầu tiên, nàng nhận thấy đôi bàn tay nâu nâu của chàng sao mà to, khỏe với nạm lông đen dày phủ kín mu. Bất giác, nàng rụt lại né đôi bàn tay ấy. Chúng có vẻ háu mồi, tàn bạo, tuy nhiên, xoắn vào nhau giữa những nếp váy của Melanie, nom chúng lại gãy rời, bất lực.
Liệu có thể là anh ấy đã nghe thấy và tin những lời bịa đặt phi lý về Xcarlett và Ashley, rồi đâm ghen? Đúng là anh ấy đã rời thành phố ngay sau khi nổ ra vụ tai tiếng, nhưng... Không, không thể là như thế. Thuyền trưởng Butler bao giờ cũng ra đi đột ngột. Anh ấy không thể tin những chuyện ngồi lê đôi mách. Anh ấy thừa biết phân biệt thật giả. Nếu nguyên nhân phiền muộn là thế, chẳng lẽ anh ấy không tìm cách bắn Ashley? Hoặc chí ít là đòi phải giải thích rõ ràng?
Không, không thể là như thế. Đây chỉ là do anh ấy đã say lại quá căng thẳng đâm ốm và đầu óc anh cuồng loạn lên như người mê sảng, lảm nhảm tuôn ra những điều tưởng tượng lung tung. Đàn ông không chịu đựng được căng thẳng như đàn bà. Có chuyện gì đã làm anh ấy xáo đảo, có lẽ là một chuyện cãi lộn nhỏ với Xcarlett rồi anh ấy tưởng tượng phóng đại lên. Có thể một số điều ghê gớm anh ấy nói là có thật, nhưng không thể là tất cả. Ồ, chắc chắn, điều cuối cùng không thể là thật được. Không người đàn ông nào có thể nói vậy với người đàn bà mình yêu say mê như Rhett yêu Xcarlett. Melanie chưa bao giờ thấy điều xấu, chưa bao giờ thấy sự tàn ác và giờ đây, lần đầu tiên nhìn vào những cái đó, nàng thấy thật khó tin. Anh ấy say và ốm đấy thôi. Mà trẻ con ốm thì cần được chiều một chút.
- Thôi! Thôi! Nàng nói giọng êm ái. Đừng nói nữa, em hiểu.
Chàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vằn tia máu ngước nhìn nàng, hung dữ, gạt tay nàng ra.
- Không, lạy Chúa, cô không thể hiểu được... Cô.. cô quá tốt nên không thể hiểu được đâu. Cô không tin tôi nhưng tất cả những cái đó là có thật và tôi là một con chó. Cô có biết tại sao tôi làm thế không? Tôi phát điên phát cuồng vì ghen. Cô ấy không bao giờ yêu tôi, mà tôi cứ ngỡ có thể làm cho cô ấy yêu mình. Nhưng cô ấy chẳng bao giờ thiết đến tôi. Cô ấy không yêu tôi. Cô ấy yêu...