- Cô ấy không có sức mạnh như cô. Cô ấy không bao giờ có sức mạnh. Cô ấy không có gì khác ngòai một tấm lòng.
Chiếc xe lắc lư dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, thấp và Rét đưa tay đỡ Xcarlét xuống. Run rẩy, khiếp hãi, đột nhiên cảm thấy cơ đơn, nàng níu lấy cánh tay chàng.
- Anh cùng vào chứ, Rét ?
- Không, chàng nói và lại lên xe.
Nàng lao lên bậc thềm, qua hiên và mở toang cửa. Đây, trong ánh đèn vàng vọt, Asli, bà cô Petti và Inđiơ. Xcarlét nghĩ : " Inđiơ làm gì ở đây ? Melơni đã bảo cô ta đừng bao giờ đặt chân vào nhà này cơ mà". Trông thấy nàng, cả ba đều đứng dậy, bà cô Pitti cắn đôi môi run rẩy để khỏi bật lên khóc, Inđiơ nhìn nàng đăm đắm, buồn bã và không có vẻ gì là căm ghét. Asli nom ngây ngô như người mộng du và khi đến bên cạnh đặt tay lên cánh tay nàng, chàng nói cũng như người mộng du.
- Melơni hỏi chị, chàng nói. Melơni hỏi chị.
- Tôi có thể gặp cô ấy ngay bây giờ không?
Nàng quay về phía cửa buồng Melơni đóng chặt.
- Không, bác sĩ Miđ đang ở trong ấy. Tôi rất mừng thấy chị đến ,Xcarlét.
- Tôi đã cố hết sức đến thật nhanh, Xcarlét bỏ mũ, áo. Tầu...Cô ấy thật sự không...Nói cho tôi biết đi, cô ấy đỡ rồi chứ, Asli? Nói cho tôi hay nào ! Đừng có nhìn như thế! Cô ấy thực sự không...
- Melơni cứ hỏi chị hòai, Asli nói và nhìn vào mắt nàng. Và trong mắt chàng, Xcarlét thấy câu trả lời cho câu hỏi của nàng. Trong khỏanh khắc, tim nàng chững lại, rồi một nỗi sợ hãi kỳ lạ, mạnh hơn lo âu, mạnh hơn buồn đau, bắt đầu đập rộn trong ngực nàng. Không thế đứng như thế được, nàng cuống cuồng nghĩ thầm, cố đẩy lùi nỗi sợ. Các bác sĩ cũng có thể lầm. Mình không muốn tin đó là sự thật. Nếu mình nghĩ thế, mình sẽ hét lên mất. Mình phải nghĩ đến một cái gì khác đi.
- Tôi không tin như thế ! Nàng kêu lên dữ dội, nhìn vào ba bộ mặt chảy dài như thách họ nói ngược lại. Mà tại sao Melơni không nói cho tôi hay? Nếu tôi biết thì không đời nào tôi đi Marietta.
Mắt Asli chợt bừng tỉnh, đau đớn.
- Melơni chẳng nói cho ai biết, nhất là với chị, Xcarlét ạ, Melơni sợ chị mắng. Melơni định chờ ba...chờ đến khi chắc chắn là không sao, rồi mới cho tất cả đều bị bất ngờ và cười giễu trước các bác sĩ thật lầm to. Và cô ấy sung sướng biết mấy. Chị biết Melơni yêu trẻ như thế nào đấy...cô ấy thèm một đứa con gái biết bao. Mọi sự đều rất đẹp cho đến ...thế rồi, đùng một cái.
Cửa buồng Melơni lặng lẽ mở và bác sĩ Miđ bước ra hành làng, đóng cửa lại sau lưng. Ông đứng một lúc, bộ râu bạc xòa trên ngực, và nhìn bốn người đột nhiên sững ra như tượng. Cuối cùng, ông dừng mắt lại ở Xcarlét. Khi ông tiến lại về phía nàng, nàng thấy trong mắt ông có cả đau buồn lẫn khinh ghét và con tim hãi hùng của nàng bỗng ngập tràn một cảm giác phạm tội.
- Vậy là cuối cùng cô đã đến đây, ông nói.
Nàng chưa kịp đáp, Asli đã tiến về phía cánh cửa đóng
- Ông chưa được vào, ông bác sĩ nói. Bà ấy muốn nói chuyện với Xcarlét trước.
- Thưa bác sĩ, Inđiơ nói, đặt tay lên áo ông. Giọng cô tuy tẻ nhạt nhưng hùng hồn hơn mọi lời cầu xin. Xin bác để cháu gặp chị ấy một lát. Cháu ở đây chờ từ sáng nhưng chị ấy... cho cháu gặp chị ấy một lát.