Cô không hề nhìn Asli hay Xcarlét trong khi nói, nhưng bác sĩ phóng tia mắt lạnh lùng của mình về phía Xcarlét.
- Để tôi xem, cô Inđơ, ông nói ngắn gọn. Nhưng chỉ với điều kiện là cô hứa với tôi sẽ không làm cô ấy kiệt sức với câu chuyện lầm lỡ của cô. Cô ấy biết là cô đã lầm và nghe cô xin lỗi, cô ấy chỉ thêm phiền mà thôi.
Bà Pitti rụt rè : " Bác sĩ Miđi xin...".
- Bà Pitti, bà thừa biết là bà sẽ là lên và ngất xỉu thôi.
Bà gì rướn thẳng thân hình thấp bé tròn trĩnh và nhìn thẳng vào mặt ông bác sĩ, mắt bà ráo hỏanh và từng nét lượn trên người bà đều tóat ra vẻ chững chạc đường hòang.
- Thôi được, bà bạn thân mến, để lát nữa đã, ông bác sĩ nói, hòa nhã hơn. Nào, Xcarlét.
Họ rón rén đi dọc hành lanh đến chỗ cửa đóng và ông bác sĩ đặt tay lên vai Xcarlét, bóp mạnh.
- Bây giờ thế này nhé, ông thì thầm, không được kêu khóc cuồng lọan lên ,không được giở trò thú tội bên giường lâm chung kẻo, thề trước Chúa, tôi sẽ vặn cổ cô đấy ! Đừng có làm bộ ngây thơ nhìn tôi như thế ! Cô thừa biết tôi định nói gì. Cô Meli cần được ra đi nhẹ nhàng, cô đừng có trút nhẹ lương tâm mình bằng cách kể lể với cô ấy điều gì về Asli. Tôi chưa bao giờ hại một người phụ nữ, nhưng nếu cô nói điều gì thì...liệu hồn với tôi đó.
Ông mở cứa trước khi nàng kịp trả lời, đẩy nàng và trong phòng và đóng cửa lại. Căn phòng hẹp bày biện sơ sài đồ đạc bằng gỗ óc chó màu đen, chìm trong khỏang tranh tối tranh sáng, cây đèn được che chở bằng một tờ báo. Đó là một phòng nhỏ quy củ như phòng một nữ sinh với chiếc giường hẹp thành thấp, những tấm rèm lưới mộc mạc cài móc, những tấm thảm nhỏ sạch sẽ phai màu trải trên sàn, khác hẳn với căn phòng ngủ sa hoa của Xcarlét với những đồ đạc trạm trổ bề thế, những rèm bằng ấm hồng và tấm thảm lớn rắc hoa hồng.