- Thế là Melơni chết rồi, giọng chàng đã thay đổi, nhẹ nhàng và lạnh lùng.
- Như vậy là êm đẹp cho cô, phải không?
- Ôi, làm sao anh có thể nói như thế được, àng kêu lên, lòng đau nhói, ứa nước mắt. Anh biết tôi yêu cô ấy như thế nào!
- Không, tôi không thể nói là tôi biết. Điều đó thật hết sức bất ngờ. Và xét vì xưa nay cô chỉ say mê bọn da trắng rác rưởi, ny rốt cuộc cô đã biết giá trị của Melơni, kể cũng đáng khen đấy.
- Làm sao anh có thể nói cái giọng ấy? Tất nhiên là tôi trân trọng Melơni, nhưng anh thì không. Anh không biết cô ấy bằng tôi! Anh không đủ điều kiện để hiểu cô ấy... hiểu cô ấy tốt như thế nào.
- Thật ư? Có lẽ thế.
- Cô ấy nghĩ đến tất cả mọi người, trừ bản thân cô, những lời cuối cùng của cô ấy là nói về anh đấy.
Mắt Rét lóe lên một tình cảm chân thật khi chàng quay về phía nàng.
- Cô ấy nói gì?
- Ồ, Rét, bây giờ chưa nên nói.
- Nói tôi nghe nào.
Giọng chàng lạnh lùng, nhưng chàng nắm cổ tay nàng, bóp đến phát đau. Nàng không muốn nói vì đó không phải là cách nàng định đề cập câu chuyện tình yêu của mình, song tay chàng giục giã quá ráo riết.
- Cô ấy bảo... cô ấy bảo... "Hãy tốt với thuyền trưởng Bâtlơ. Anh ấy yêu chị biết mấy".
Chàng đăm đăm nhìn nàng và buông cổ tay nàng. Mí mắt chàng cụp xuống, khiến bộ mặt đen sạm của chàng trở nên vô cảm. Đột nhiên, chàng đứg dậy đi ra cửa sổ, kéo rèm lên và nhìn trừng trừng ra trời đêm như thể muốn tìm một cái gì khác ngoài sương mù.
- Cô ấy còn nói gì khác nữa? Chàng hỏi, không quay đầu lại.
- Cô ấy yêu cầu tôi trông nom Biu và tôi hứa sẽ coi nó như con đẻ của tôi.
- Gì nữa?
- Cô ấy bảo... Asli... cô ấy nhờ tôi trông nom cả Asli nữa.
Chàng im lặng một lát rồi khẽ cười:
- Được sự cho phép của người vợ trước, kể cũng tiện việc, phải không?
- Anh định nói cái gì?