- Tôi nghĩ là câu nói của tôi khá rõ ý đấy chứ. Cô Meli đã chết. Chắc chắn là cô có đủ các bằng chứng cần thiết để xin ly dị tôi. Thanh danh của cô chẳng còn là bao để xấu thêm vì một cuộc sống ly hôn. Và cô cũng chẳng còn ý thức tôn giáo gì nữa, nên Nhà thờ sẽ không thàh vấn đề. Vậy là... Asli và những ước mơ trở thành sự thật với sự ban phước của cô Meli.
- Ly dị? Nàng kêu lên. Không! Không!
Lúng túng một lúc, nàng chồm dậy và chạy tới nắm lấy cánh tay chàng.
- Ôi, anh lầm hoà toàn rồi! Lầm ghê ghớm. Tôi đâu có muốn ly dị... Tôi...
Nàng ngừng bặt vì tìm không ra lời. Chàng đặt tay dưới cằm nàng, lặng lẽ xoay mặt nàng về phía ánh đèn và đăm đăm nhìn vào mắt nàng một lúc. Nàng ngước nhình chàng, tất cả tình cảm bộc lộ trong ánh mắt. Môi run lên, nàng cố nói nhưng không thốt ra được lời nào, vì nàng đang mải tìm trên mặt chàng những cảm xúc tương ứng, một ánh hy vọng hoặc vui thích nào đó. Chắc chắn, bây giờ chàng phải biết! Nhưng cặp mắt lùng sục điên cuồng của nàng chỉ thấy cái vẻ vô cảm trơn lỳ đã làm nàng chưng hửng bao lần. Chàng buông cằm nàg và quay gót trở lại ghế, mỏi mệt giao mình xuống, cằm gục vào ngực, mắt ngước nhìn nàng dưới cặp lông mày đen với một thái độ suy đoán khách quan.
Xcarlét đi theo chàng về chổ ghế, hai tay vặn vào nhau và đứng trước mặt chàng.
- Mình lầm rồi, nàng nói tiếp, lúc này đã tìm được lời lẽ để diễn đạt. Rét, đêm nay, tôi đã chạy suốt trên dường về nhà để nói với mình. Ôi, mình yêu quý, tôi...
- Cô mệt rồi, chàng nói, mắt vẫn quan sát nàng. Cô nên đi năm thôi.
- Nhưng tôi phải nói với mình.
- Xcarlét, chàng mệt mỏi nói. Tôi không muố nghe... bất cứ cái gì.
- Nhưng mình có biết tôi sắp nói gì đâu nào!