Napoléon tưởng hắn rất sợ; để lấy lòng các chủ mới, hắn liền vờ kinh ngạc,
khiếp sợ, tròn xoe đôi mắt và đổi sang cái vẻ mặt mà hắn thường có những
khi người ta mang hắn ra đánh đòn. Tyer viết: “Người phiên dịch của
Napoléon vừa nói xong, thì chàng cô-dắc ngẩn người ra không nói được một
lời nào nữa và vừa đi vừa trố mắt nhìn vào nhà chinh phục mà đại danh đã
lang lừng đến tận hắn, qua các thảo nguyên phương Đông. Tất cả cái lém
lỉnh hắn đột nhiên tắc nghẽn lại, nhường chỗ cho hắn, Napoléon ra lệnh thảcho hắn tự do như người ta thả một con chim về đồng nội, quê hương của
nó”.