Nàng hồi tưởng cả cuộc đời nàng sống với cha, và trong mỗi một lời nối,
mỗi một cử chỉ của cha, nàng đều tìm thấy những dấu hiệu của tình thương
yêu đối với nàng. Thỉnh thoảng, giữa những kỷ niệm ấy, lại len vào những
cám dỗ của ma quỷ, nàng nghĩ đến những việc sẽ xảy ra sau khi cha chết và
đến cách sẽ tổ chức cuộc đời mới, cuộc đời tự do của nàng. Nhưng nàng lại
ghê tởm xua đuổi ngay những ý nghĩ ấy. Gần sáng, không thấy công tước
trằn trọc nữa, nàng ngủ thiếp đi.
Nàng muốn dậy. Cái tâm trạng chân thành mà người ta thường có khi mới
ngủ dậy khiến nàng bỗng nhận thấy rõ ý nghĩ vì đã khiến nàng bận tâm nhất
trong khi cha ốm. Nàng dậy, đến nghe ngóng ở cửa buồng công tước, và thấy
cha vẫn rên, nàng thở dài lự nhủ rằng chưa có gì xảy ra cả.
- Nhưng mà cái gì xảy ra mới được chứ? Mình muốn cái gì mới được
chứ? Mình muốn cha chết ư? - nàng kêu lên, tự mình ghê tởm mình.
Nàng mặc áo, rửa mặt cầu nguyện rồi đi ra thềm. Xe đã đỗ ở đấy mấy
chiếc, nhưng ngựa chưa thắng, người nhà đang chất hành lý lên xe