trang, sai phái tôi tớ làm cho nàng bận rộn suốt ngày, vì người nào cũng đều
cứ nàng mà xin mệnh lénh. Cũng như thường lệ, đêm mười bốn rạng mười
lăm, nàng không bỏ áo ngoài, ngủ ngay trong gian phòng bên cạnh buồng lão
công tước. Nhiều lần chợt thức giấc, nàng nghe tiếng rên rỉ, nói lẩm nhẩm,
nàng nghe tiếng chiếc giường ông cụ nằm kêu cót két, tiếng chân thầy thuốc
đến trở mình cho ông cụ. Mấy lần nàng đến nghe ngóng ở cửa, và thấy hình
như đêm nay công tước rên to hơn và trở mình nhiều hơn thường lệ.
Nàng không thể ngủ được và đã mấy lần nàng đến cạnh cửa lắng tai nghe,
chỉ muốn vào buồng cha nhưng không dám. Tuy công tước không nói,
nhưng tiểu thư Maria cũng thấy rõ, cũng biết chắc rằng mọi dấu hiệu tỏ ra lo
sợ cho ông đều làm ông bực mình, nàng nhận thấy ông tước ngoảnh mặt đi,
vẻ rất khó chịu, nhưng khi bắt gặp mắt nàng đang bất giác nhìn ông đăm
đăm. Nàng biết rằng đang đêm mà đường đột vào phòng thì công tước sẽ nổi
giận.