hoạt động vất vả và tự do, hoàn toàn trái ngược cái thế giới tinh thần đã giam
hãm nàng tử trước đến nay và đã cho nàng niềm an ủi cao nhất là sự cầu
nguyện. Nhưng nàng cũng không thể khóc, vì những nỗi lo âu của cuộc sống
thực tế đã tràn vào tâm hồn nàng.
Ở lại Bogutsarovo đã trở nên nguy hiểm. Đâu đâu cũng nghe tin quân
Pháp tiến đến gần, và ở một làng cách Bogutsarovo mười lăm dặm, một điền
trang đã bị những tốp lính loạn ngũ đến cướp bóc.
Ông thầy thuốc nhắc đi nhắc lại là phải chuyển công tước đi xa hơn; viên
đô thống quý tộc
[202]
phái người đến giục tiểu thư Maria lên đường ngay,
càng sớm càng tốt; viên cảnh sát trưởng cũng thân hành đến giục, nói rằng
quân Pháp chỉ còn cách có bốn mươi dặm, những bản tuyên cáo của chúng ta
được truyền vào các làng, và nếu nàng không đưa công tước đi trước ngày
mười lăm thì ông ta không chịu trách nhiệm gì hết.