khác được. Nếu công tước chết dọc đường thì biết làm thế nào? Đôi khi tiểu
thư Maria nghĩ: “Thôi thì cho xong đi, xong hẳn đi cũng còn hơn”. Nàng
theo dõi bệnh tình của cha suốt ngày đêm, gần như chẳng lúc nào ngủ nữa,
và điều này mà nói ra thì thật ghê gớm: Nhiều khi nàng theo dõi không phải
để hy vọng thấy cha đã đỡ mà với niềm mong mỏi mới nhận thấy những
triệu chứng của cái chết sắp đến.
Một tâm trạng như vậy mà có thể có được trong nàng, điều đó nàng thấy
là hết sức kì quái nhưng nó vẫn là sự thật. Và có một điều đối với nàng còn
khủng khiếp hơn nữa là tử khi cha nàng bị ốm (và có lẽ trước nữa, không
biết lúc nào, phải chăng là nàng ở lại với cha để đợi chờ một cái gì?) tất cả
những ước mong, những hy vọng riêng tư của nàng, đã thiếp đi, đã bị quên
lãng đi, thì nay lại trở lại trong lòng nàng. Những ý nghĩ đã từ bao năm
không trở lại trong tâm trí nàng, - ý nghĩ được sống tự do, khỏi khiếp sợ
người cha già, cá ý nghĩ có thể tìm thấy tình yêu và hạnh phúc gia đình… -
tất cả lại quay về ám ảnh tâm trí nàng như những cám dỗ của ma quỷ. Dù
nàng có làm gì để xua đuổi nó đi, trong óc nàng vẫn lẩn quất cái ý nghĩ rồi
đây sẽ tồ chức một cuộc đời như thế nào, sau khi điều đó ảy ra. Đó là những
cám dỗ ma quỷ, và công tước tiểu thư Maria cũng biết thế. Nàng cũng biết
vũ khí duy nhất để chống lại nó là cầu nguyện, nên nàng cố gắng cầu
nguyện. Nàng quỳ xuống, ngước nhìn lên tượng thánh, cầu kinh, nhưng
không sao cầu nguyện được.