xương xẩu để ra ngoài chăn nổi rõ những đường gân tim ngoằn nghèo; mắt
trái nhìn ra phía trước, mắt phải nhìn lệch sang một bên, đôi mày và đôi môi
bất động.
Người công tước thật gầy gò, thật nhỏ bé, thật tội nghiệp. Khuôn mặt
trông như khô đét lại hoặc như muốn rữa ra, nét mặt như co quắp lại. Maria
đến hôn tay cha. Tay trái công tước nắm lấy tay tiểu thư Maria, và cái tay
của công tước cho nàng biết là công tước chờ nàng đã lâu. Công tước kéo tay
con, đôi mày và đôi môi động đậy một cách tức tối. Nàng sợ hãi nhìn cha, cố
đoán xem cha muốn bảo nàng điều gì.
Khi nàng đổi chỗ đứng để cho mắt trái của công tước nhìn thấy rõ mặt
nàng, công tước bình tĩnh lại trong một lát không rời mắt khỏi con gái, rồi
đôi môi và lưỡi công tước thì thào phát ra, công tước bắt đầu nói, mắt nhìn
một cách rụt rè và khẩn khoán, rõ ràng là sợ con không hiểu lời mình.
Công tước tiểu thư Mary nhìn cha, tập trung tất cả sức chú ý. Thấy cha cố
gắng cử động cái lưỡi một cách khó nhọc đến buồn cười nàng cúi mặt nhìn
xuống: cố hết sức nén những tiếng nức nở đã dâng đến tận cổ. Công tước nói
lắp bắp, nhắc đi nhắc lại mãi mấy tiếng gì không rõ. Tiểu thư Maria không
thể hiểu được, nàng cố đoán xem cha muốn nói gì và nhắc lại những tiếng
mà nàng tưởng là đã hiểu để hỏi lại