Không tài nào hiểu được mấy tiếng này. Người thầy thuốc tưởng là đoán
được ý công tước hỏi: “Đã làm gì ạ?”, Công tước lắc đầu và nhắc lại một lần
nữa những tiếng lúc nãy…
“Cha đau lòng lắm phải không ạ?” - tiểu thư Maria nói. Công tước phát ramột tiếng khàn khàn tỏ ý khẳng định, rồi cầm tay con gái áp chặt lên mấy
chỗ trên ngực như để tìm một nơi thật hợp với nó.
- Tất cả ý nghĩ của cha! Vì con… ý nghĩ… - công tước phát âm tiếp rõ
ràng hơn trước, vì bây giờ đã biết chắc là con gái có thể hiểu được.
Tiểu thư Maria gục đầu vào bàn tay cha, cố cầm nước mắt và nén những
tiếng nức nở.
Công tước vuốt tóc con.
- Cha gọi con cả đêm qua… - Ông nói.
- Thế mà con không biết… Con không dám vào… - Nàng vừa khóc vừa
nói.
Ông lão nắm chặt tay con.
- Con không ngủ?