Vô tình nàng cũng bắt chước cha, cố nói toàn băng dấu hiệu, tựa hồ chính
lưỡi nàng cũng cử động một cách khó khăn.
“Linh hồn thân yêu của cha…” hay là “con gái thân yêu của cha…”. Tiểu
thư Maria không phân biệt được, nhưng đôi mắt công tước nhìn nàng biết
chắc chắn là ông cụ vừa nói với nàng một lời dịu dàng. âu yếm mà xưa nay
ông chưa từng nói bao giờ. Công tước lại tiếp:
- Sao con không vào?
“Thế mà mình thì lại mong, phải, mình mong cho cha chết”. - nàng thầm
nghĩ. Công tước im lặng một lúc.
- Cám ơn, con gái của cha, con… về tất cả, tất cả… xin con tha… cảm ơn
con, con tha thứ, cảm ơn!
Và hai dòng lệ từ đôi mắt công tước chảy xưống. Bỗng công tước kêu lên:
“Gọi Andrusa lại đây” - rồi một vẻ ngây thơ, rụt rè và hồ nghi hiện lên trên
mặt ông. Dường như ông cũng hiểu rằng lời yêu cầu đó chẳng có ý nghĩa gì:
hay ít ra đó cũng là cảm giác của công tước tiểu thư Maria.
- Con có nhận được thư của anh con - nàng đáp.
Công tước nhìn nàng, vẻ bỡ ngỡ và rụt rè.
- Bây giờ nó ở đâu?