Công tước lặng thinh một hồi lâu, đôi mắt nhắm nghiền; rồi gật đầu và
mở mắt ra như đề trả lời cho những hoài nghi của mình và để xác nhận rằng
bây giờ mình đã hiểu hết, đã nhớ lại hết.
- Ừ, - công tước nói khẽ nhưng rõ ràng - Nước Nga nguy rồi! Chúng nó
làm mất nước Nga! - Rồi công tước lại nức nở, nước mắt dàn dụa. Công tước
tiểu thư Maria không cầm lòng được, cũng nhìn mặt cha mà khóc theo.
Ông lão lại nhắm mắt. Tiếng nức nở lặng dần. Ông ta lấy tay chỉ vào mặt;
Tikhon hiểu ý liền lau nước mắt cho công tước.
Rồi công tước lại mở mắt ra và nói gì không rõ: mãi hồi lâu chẳng ai hiểu
được, sau cùng chỉ có Tikhon hiểu ra và nhác lại mà thôi. Công tước tiểu thư
Maria cố hiểu theo những lời của công tước nói phút trước. Có khi nàng nghĩ
ràng ông cụ nói đến nước Nga, có khi lại nghĩ là nói đến công tước Andrey
hay đến nàng, hay đến đứa cháu nội, hay đến cái chết của mình. Cho nên
nàng không đoán được cha muốn nói gì cả.
- Con mặc chiếc áo dài trắng của con vào đi: cha ưa cái áo ấy lắm - công
tước nói