khoác tay đưa nàng ra ngoài hiên, khẩn khoản khuyên nàng bình tâm lại để
sửa soạn lên đường. Tiểu thư Maria ra khỏi phòng thì công tước lại cất cao
giọng nói đã khản nói đến con trai, đến chiến tranh, đến nhà vua, cau mày
tức tối, và lại lên một cơn thứ hai và cuối cùng.
Công tước tiểu thư Maria dừng lại ngoài hiên. Tiết trời đã thay đổi trời
nắng lên và nóng bức. Nàng không còn biết gì nữa, không nghĩ gì nữa,
không cảm thấy gì nữa ngoài tình thương cha tha thiết, một tình thương yêu
mà hình như từ trước đến nay chưa hề biết đến.
Nàng chạy ra vườn, vừa khóc nức nở vừa đi xuống phía bờ ao, dọc theo
hai con đường hai bên có hai dãy bồ đề non do công tước Andrey trồng.
- Phải… mình… mình đã mong cha mất! Mình đã mong cho chóng
xong… Mình muốn được yên tĩnh… Nhưng rồi mình sẽ ra sao đây? Yên tĩnh
mà làm gì khi cha đã mất! - Nàng vừa bước đi thoăn thoắt vừa lẩm nhẩm, tay
ôm chặt lấy lồng ngực đang bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Đi một vòng
quanh vườn, nàng trở lại thềm nhà và thấy cô Burien đi ngược về phía nàng
vớt một người lạ mặt (Cô Burien vẫn ở lại Bogutsarovo không chịu đi).
Người lạ mặt và viên đô thống quý tộc ở quận này thân hành đến trình bày