Maria nghe mà chẳng hiểu gì hết, nàng đưa viên đô thống vào nhà, bảo dọn
bàn mời ăn và ngồi tiếp ông ta. Rồi nàng xin lỗi và đến cửa buồng lão công
tước. Người thầy thuốc hốt hoảng, bước ra và bảo nàng không thể vào được.
- Tiểu thư ra đi, ra đi!
Công tước tiểu thư Maria quay ra vườn, đến bên bờ ao. Ở một nơi không
ai trông thấy, nàng ngồi thụp xuống cỏ. Nàng không biết là nàng đã ngồi đấy
bao lâu. Mãi đến khi nghe tiếng chân đàn bà chạy nhanh trên con đường nhỏ
nàng mới giật mình đứng dậy và thấy Dunyasa, người nữ tỳ, chạy đi tìm
nàng, và trông thấy nàng thì dừng lại như hoảng hốt, và vừa thở vừa nói,
giọng lại hắn đi:
- Mời tiểu thư về, công tước.
- Tôi vào, tôi vào đây. - Tiểu thư Maria đáp vội vàng không để cho
Dunyasa nói hết lời, và tránh khỏi đôi mắt người nữ tỳ, nàng chạy về nhà.
Viên đô thống quý tộc đón nàng trên cửa chính, nói:
- Thưa tiểu thư, ý muốn của Chúa đang được hoàn thành, tiểu thư phải
sẵn sàng đón lấy tất cả.
- Mặc tôi, không phải thế - Nàng hét lên.
Ông thầy thuốc muốn giữ nàng lại. Nàng xô ông ta và đâm bổ vào cửa,
kêu lên: