không cần ai cả! Mà họ đứng đây làm gì? - Nàng mở cửa, và ánh sáng ban
ngày chói lọi tràn ngập gian phòng trước đây vẫn để tối mờ mờ khiến nàng
kinh hoảng. Mấy người đàn bà và cả u già của nàng đang đứng đấy. Họ dịch
ra xa giường để lối cho nàng đi vào. Lão công tước vẫn nằm như ban nãy;
nhưng vẻ nghiêm nghị trên gương mặt bình tĩnh của ông cụ làm cho tiểu thư
Maria phải dừng lại trên ngưỡng cửa.
“Không, cha chưa chết, không thể như thế được” - nàng tự nhủ. Nàng đến
cạnh giường và trấn áp nỗi kinh hoàng hôn lên má cha. Nhưng nàng vội lùi
lại ngay. Phút chốc, tất cả tình thương yêu dịu dàng của nàng đối với cha tiêu
tan hết, nhường chỗ cho nỗi khiếp sợ trước cái vật đang ở trước mặt nàng.
“Cha mất rồi! Cha mất rồi, và ngay đây ở chỗ cha nằm lúc nãy, là một cái gì
lạ lùng, thù địch, một bí quyết ghê gớm làm cho người ta khiếp sợ và xa
lánh!” Rồi úp mặt vào đôi bàn tay, công tước tiểu thư Maria ngã gục xuống: