Trước mặt Tikhon và ông thầy thuốc: mấy người đàn bà rửa ráy thi hài,
buộc ông công tước một cái khăn dưới cằm để giữ cho mồm khỏi há hốc, và
lấy một cái khăn khác buộc hai chân lại với nhau cho nó khỏi dạng ra. Rồi
người ta mặc cho công tước bộ quân phục lóng lánh những huân chương và
đặt cái thi hài bé nhỏ khô đét nằm lên bàn. Chỉ có trời biết ai đã lo liệu mọi
việc và lo liệu vào lúc nào, nhưng mọi việc dường như tự làm lấy tất cả. Đến
tối người ta thắp nến quanh lính cữu phủ lên nó một tấm dạ đen, rải những
cành đỗ tùng xuống sàn nhà; người ta lại lót một bài kinh bằng chữ in xuống
dưới cái đầu khô đét, của người chết, và người giúp việc lễ đọc những bài
thánh thi trong góc buồng.
Cũng như một bầy ngựa tụ tập nhau lại, chồm lên và phì hơi trước một
con ngựa chết, một đám đông người chen chúc nhau trong phòng khách,
quanh cỗ quan tài, người nhà cũng như người lạ; viên đô thống quý tộc, viên
trưởng thôn, những người đàn bà trong làng, và ai nấy, mắt đờ đẫn và khiếp
sợ, đến làm dấu Thánh và cúi xuống hôn bàn tay giá lạnh, cứng đờ của lão
công tước.