nàng chết thì nay lại hiện lên trước mặt nàng với một sức mạnh chưa từng
thấy và hoàn toàn làm chủ tâm trí.
Xúc động, mặt đỏ bừng, nàng đi đi lại lại trong phòng, khi thì gọi
Alpatyts, khi thì gọi Mikhail Ivanyts, khi thì gọi Tikhon, khi thì gọi Dron,
Dunyasa, u già, và tất cả các đầy tớ gái đều không biết nói gì với nàng để có
thể xác nhận hay đính chính những lời của cô Burien. Alpatyts thì không có
nhà, đang đi mời các nhà chức trách.
Một lát sau ông kiến trúc sư Mikhail Ivanyts vào, nhưng mắt còn ngái
ngủ, ông ta cũng không biết gì mà nói với nàng cả. Nàng hỏi gì ông ta cũng
trả lời bằng cái nụ cười tán thành mà ông ta đã quen dùng suốt mười lăm
năm trời để trả lời lão công tước, cái nụ cười ưng thuận vẫn khiến cho ông ta
khỏi phải bày tỏ ý kiến bằng lời, thành thử rút cục chẳng biết đích xác ý ông
ta thế nào cả. Đến lượt Tikhon, người hầu buồng già cũng được gọi vào; mặt
lão gầy đét, dài thườn thượt, mang dấu vết của một nỗi buồn không sao
khuây khỏa được: hỏi câu gì lão cũng đáp: “Xin vâng ạ”, và khi nhìn công
tước tiểu thư Maria, lão phải khó khăn lăm mới nén nổi những tiếng nức nở.
Cuối cùng trưởng thôn Dron bước vào, và sau khi vái chào rất kính cẩn,
lão dừng lại ở ngưỡng cửa.