hiện lên rõ rệt. “Bọn quân Pháp ấy sẽ đóng trong nhà này, tướng Ramo sẽ
chiếm phòng làm việc của công tước Andrey, sẽ lục và đọc thư từ giấy má
của anh để tiêu khiển. Cô Burien sẽ nghênh tiếp trọng thể vị quý khách của
Bogutsarovo. Họ sẽ làm phúc dành cho ta một căn buồng con: bọn lính tráng
sẽ xúc phạm nấm mồ mới đắp của cha ta để cướp lấy huân chương và bội
tinh của người: chúng sẽ kể lại và bắt ta phải nghe những trận chúng thắng
quân Nga; chúng sẽ giả dối tỏ lòng thông cảm với nỗi đau của ta…” - Công
tước tiểu thư Maria thầm nghĩ, nhưng thật ra những ý nghĩ ấy không hẳn là
của nàng mà lại là của cha và anh nàng, những ý nghĩ mà nàng cảm thấy
phải tuân theo. Đối với bản thân nàng thì dù ở đâu cũng thế thôi dù nàng
cũng gặp chuyện gì cũng thế thôi, nàng có cần gì; nhưng nàng thấy mình
đồng thời đại diện cho người cha quá cố của nàng và cho công tước Andrey.
Nàng bất giác cảm nghĩ bằng những ý nghĩ của cha và anh nàng. Điều gì mà
trong giờ phút này cha và anh nàng phải nói, việc gì mà cha và anh nàng
phải làm, nàng đều cho mình có bổn phận phải nói và làm đúng như vậy.Vào thư phòng của công tước Andrey, nàng cố gắng hình dung một cách
thấu đáo những tư tưởng của anh để suy nghĩ đến tình cảm của mình