Alpatyts.
- Tại sao vậy? - Công tước tiểu thư hỏi.
- Tất cả đều là sự trừng phạt của Chúa. Ngựa ngày trước con thì bị quân
đội trưng dụng, con thì chết; Ấy năm nay còn như thế. Không những không
có gì cho ngựa ăn, mà ngay đến người như chúng tôi e rồi cũng chết đói cả.
Chưa chi mà đã có kẻ ba ngày không được một miếng. Chẳng còn gì nữa cả,
chúng tôi đã bị người ta làm cho khánh kiệt rồi.
Công tước tiểu thư Maria chăm chú lắng nghe những điều lão nói.
- Nông dân khánh kiệt cả rồi à? Họ không có bánh àn à? - Nàng hỏi.
- Họ chết đói thì còn làm thế nào mà còn nghĩ đến xe với cộ được nữa? -
Dron nói.
- Nhưng tại sao bác chẳng bảo gì cả, Dronuska. Ta không thể giúp cho họ
sao? Tôi sẽ cố hết sức… - Công tước tiểu thư Maria lấy làm lạ rằng những
lúc này, lòng nàng đau khổ đến như thế nào, mà lại còn có thể có kẻ giàu và
người nghèo, và kẻ giàu lại có thể bỏ mặc không giúp người nghèo. Nàng
nhớ mang máng và có nghe nói là thường thường ở các điền trang lúc nào
cũng có một kho lúa mì để dành riêng cho trang chủ, thỉnh thoảng cũng có
đem phát cho nông dân. Nàng lại biết rằng cha nàng và anh nàng sẽ không
đời nào từ chối giúp đỡ nông dân trong cảnh túng bấn, nàng chỉ ngại là
không tìm đủ những lời lẽ cần thiết để ra lệnh phát lúa mì như ý nàng muốn.
Nàng lấy làm mừng là đã có được một duyên cớ để lo lắng ân cần đối với
người khác, một duyên cớ cho phép nàng quên nỗi thương tâm của mình mà
không thấy hổ thẹn. Nàng bảo Dron nói cặn kẽ xem nông dân cần những gì
và hỏi lão về các kho dự trữ Ở Bogutsarovo