- Không, không, tôi sẽ ra gặp họ.
Mặc dầu Dunyasa và u già đã ra sức can ngăn, công tước tiểu thư Maria
vẫn bước ra thềm. Dron, Dunyasa, u già Nikhan Ivanovich ra theo. “Chắc họ
tưởng đâu mình cho họ lúa mì để bắt họ ở lại còn mình thì bó đi, để họ ở lại
cho quân Pháp tha hồ muốn gì thì làm. Mình sẽ hứa phát lúa mì cho họ hàng
tháng và cho họ trú ngụ ở điền trang của nhà ở ngoại thành Moskva; ở địa vị
mình, anh Andrey còn làm hơn nữa”. Nàng thầm nghĩ trong khi đến gần nơi
đám đông tụ tập, trên bãi cỏ cạnh nhà kho, trong lúc trời đã nhá nhem.
Đám đông đứng sát vào nhau, nhốn nhác lên và vội vàng cất mũ. Công
tước tiểu thư Maria, hai mắt nhìn xuống, đôi bàn chân vướng víu trong chiếcáo dài, bước đến gần đám đông. Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào nàng, trẻ có,
già có, bao nhiêu bộ mặt khác nhau quay về phía nàng làm cho nàng không
phân biệt được một ai; và thấy cần phải ngỏ lời với tất cả mọi người cùng
một lúc, nàng chẳng biết làm thế nào nữa. Nhưng ý thức mình là đại diện cho
cha và anh lại một lần nữa lại làm cho nàng vững tâm, và nàng mạnh dạn cất
tiếng nói: