gặp nàng mà cứ ở trong làng đợi cho đến lúc nàng lên đường. Khi đoàn xe
chuyển bánh chàng cũng lên ngựa đi theo cho đến đường cái, nơi có quân ta
đóng, cách Bogutsarovo mười hai dặm đến quán trọ ở Yankovo, chàng cung
kính cáo từ và lần đầu tiên dám hôn tay nàng.
Khi công tước tiểu thư Maria cảm ơn chàng đã cứu mình (như lời nàng
nói), Roxtov đỏ mặt đáp:
- Tiểu thư dạy quá lời, ở vào địa vị chúng tôi, người hiến binh nào mà
chẳng làm như thế. - Chàng lúng túng muốn kiếm cách lái câu chuyện sang
hướng khác, bèn nói tiếp - Nếu chúng tôi chỉ phải đánh nhau với nông dân
thôi thì chúng tôi đã không để cho giặc tiến sâu như vậy. Tôi chỉ sung sướng
là được dịp biết tiểu thư. Xin từ biệt công tước tiểu thư, chúc tiểu thư được
khuây khỏa, được hạnh phúc và mong lại được gặp tiểu thư trong hoàn cảnh
tốt đẹp hơn. Nếu tiểu thư không muốn làm cho tôi hổ thẹn thì xin tiểu thư
đừng nói chuyện ơn huệ gì cả.