nàng lại cảm tạ chàng bằng tất cả vẻ mặt sáng bừng lên vì lòng biết ơn và
tình trìu mến. Nàng không thể tin rằng nàng không có bổn phận cảm ơnchàng. Trái lại, nàng biết chắc, không chút nào hồ nghi, rằng nếu không có
chàng đến thì nàng đã là nạn nhân của đám nông dân rối loạn và của quân
Pháp rồi, và nàng cũng tin rằng vì cứu nàng mà chàng đã phải dấn thân vào
những nguy hiểm rõ rệt và ghê gớm nhất. Nàng lại càng tin chắc rằng chàng
là một người có tâm hồn cao quý, đã hiểu thấu tình cảnh và nỗi khổ của
nàng.
Khi nàng nói đến nỗi tang tóc của mình và không cầm được nước mắt, thì
đôi mắt hiền lành, thẳng thắn của chàng cũng rưng rưng, hình ảnh ấy đã khắc
sâu vào tâm trí nàng.