muốn khóc, và đây không phải là lần đầu tiên mà câu hỏi lạ lùng này được
đặt ra cho nàng: mình yêu chàng chăng?
Trên đường đi Moskva, mặc dầu tình cảnh của công tước tiểu thư chẳng
có gì vui, Dunyasa cùng ngồi xe với nàng cũng thấy nàng mấy lần ló đầu ra
cửa xe, mỉm một nụ cười sung sướng và dìu dịu buồn.
“Nếu mình yêu chàng thì sao nhỉ?” - Công tước tiểu thư Maria vẫn tự hỏi
như vậy.
Dù thẹn thùng đến đâu khi phải tự thú là mình đem lòng yêu dấu một
người đàn ông mà có thể là người ta sẽ chẳng bao giờ yêu mình cả, nàng
cũng tự an ủi với ý nghĩ là chàng sẽ chẳng bao giờ biết được điều ấy, và
nàng cũng không có lỗi gì nếu cứ thầm lặng yêu chàng đến chọn kiếp, mối
tình đầu tiên và cuối cùng của cuộc đời nàng.
Đôi khi nàng nhớ lại những cái nhìn, những lời nói, đến lòng trắc ẩn của
chàng đối với nỗi đau khổ của nàng, và hình như hạnh phúc không phải là
không có được. Và chính những lúc ấy, Dunyasa nhận thấy nàng nhìn qua
cửa xe và mỉm cười.