về người đi hỏi nàng đầu tiên. Kỷ niệm này là một lời nhắc nhở vừa ngọt
ngào vừa chua xót đưa chàng trở về với những cảm giác đau đớn mà đã từ
lâu chàng không nghĩ đến, nhưng vẫn còn lưu lại trong tâm hồn chàng. Mấy
lâu nay đã có bao nhiêu là ấn tượng khác là đến với chàng qua những sự việc
trọng đại, như rút quân khỏi Smolensk, về thăm Lưxye Gorư, được tin cha
mất, những ấn tượng ấy đến với chàng dồn dập đến nỗi những kỷ niệm kia
đã lâu không còn ám ảnh tâm trí chàng nữa và nay có trở lại cũng không còn
làm cho lòng chàng xao xuyến mãnh liệt như trước nữa. Đối với Denixov
những kỷ niệm mà cái tên Bolkonxki gợi lên cũng thuộc về một dĩ vãng xa
xăm và đầy thi vị: đó là cái hồi mà, chẳng biết làm sao, sau bữa ăn khuya và
bài hát của Natasa, chàng đã ngỏ lời với cô bé mười lăm tuổi ấy. Nhớ lại việc
cũ và mối tình đối với Natasa, chàng mỉm cười rồi trở lại ngay với cái việc
độc nhất giờ đây đang ám ảnh tâm trí chàng. Đó là kế hoạch của một chiến
dịch mà chàng nghĩ ra, khi chàng ở tiền đồn trong lúc quân Nga rút lui.
Chàng đã báo cáo với Barclay de Tolly và bây giờ có ý định đệ trình
Kutuzov. Kế hoạch ấy xuát phát từ ý kiến cho rằng tuyến tác chiến thuộc
quân Pháp kéo ra quá dài, thế thì ta không nên hành quân trực diện để chặn
dường chúng, hoặc là ta nên phối hợp chiến thuật với cách đánh và đường
chuyển quân, vận lương của chúng. Chàng liền đem ra trình bày cho công
tước Andrey nghe.