Kutuzov kéo chàng lại chìa má cho chàng hôn, và công tước Andrey lại thấy
đôi mắt ông lão đẫm lệ. Chàng vẫn biết là Kutuzov rất mau nước mắt và tỏ ra
hết sức thân ái với chàng vì muốn chàng biết rằng ông ta cảm thông và chia
sẻ nỗi buồn tang tóc với chàng, nhưng dù sao nghe nhắc lại kỷ niệm
Austerlix chàng vẫn thấy vui sướng và hãnh diện.
- Với sự phù hộ của Chúa, anh cứ đi con đường của anh. Ta biết, đó là
con đường danh dự - Kutuzov ngừng lại một lát rồi nói tiếp - Ngày ở
Bucarest không có anh, ta thấy thiếu lắm; có những việc đáng lẽ ta chỉ có thể
giao cho anh mà thôi. - Rồi chuyển sang chuyện khác, Kutuzov nói đến
chiến dịch Thổ Nhĩ Kỳ và hòa ước vừa ký kết.