cười mà Kutuzov trông thấy ngay - nhưng tôi e rằng người như tôi bây giờ
không còn giúp được việc gì ở các bộ tham mưu nữa.
Kutuzov nhìn chàng, vẻ dò hỏi. Công tước Andrey lại nói tiếp:
- Tôi đã quen với trung đoàn, đã mến các bạn đồng ngũ và hình như họ
cũng mến tôi. Từ biệt họ cũng lấy làm tiếc. Sở dĩ tôi không dám nhận hân
hạnh ở bên cạnh chủ soái, thì xin chủ soái hiểu cho là…
Một vẻ thông minh, phúc hậu, đồng thời pha lẫn một tí mỉa mai tế nhị soi
sáng khuôn mặt dày dặn của Kutuzov. Ông ta ngắt lời Bolkonxki.
- Ta rất tiếc, vì ta cần anh lắm; nhưng anh nói phải, anh nói phải. Chúng
ta cần người, nhưng không phải để ở đây. Những anh quân sự thì lúc nào
cũng vô khối, còn những con người chân chính thì ở đâu cũng thiếu. Giá tất
cả các vị quân sự đều về đơn vị và đều phục vụ được như anh, thì các trung
đoàn đâu có như ngày nay. Ta vẫn nhớ đến anh từ trận Austerlix… Ta nhớ,
ta nhớ lắm, ta còn thấy rõ anh tay cầm lá cờ.