mồm nói tiếng Pháp…
- Thì thế đấy mà… Các bà thì cái gì cũng lấy làm điều - Piotr nói đoạn bắt
đầu xếp bài.
Mặc dầu chàng xếp bài được suốt, Piotr cũng vẫn không vào quân đội màcứ ở lại thành Moskva vắng người, tâm trạng bồn chồn, hoang mang, lo sợ
và đồng thời vui mừng, chờ đợi một cái gì khủng khiếp.
Chiều hôm sau, nữ công tước lên đường, và viên tổng quản lý đến báo
cho Piotr biết rằng món tiền chàng hỏi để sắm quân trang cho trung đoàn
không sao kiếm được nếu không bán bớt đi cho một trang viên.
Nói chung, viên tổng quản lý cố trình bày cho Piotr thấy rằng cái trò
thành lập trung đoàn ấy tất phải làm cho chàng khánh kiệt. Piotr chật vật
giấu nụ cười trong khi nghe viên quản lý nói.
- Thì bán đi vậy, - chàng nói. - Biết làm thế nào, bây giờ tôi không thể từ
chối được nữa rồi!